Vòng tay của Thẩm Dực ấm áp đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực săn chắc của anh, vì khoảng cách giữa cô và anh lúc này rất gần.
“Thịch thịch thịch” - từng nhịp tim rung lên như nhịp điệu của nốt nhạc. Cảm nhận được hơi ấm của cô, Thẩm Dực hít một hơi, lồng ngực run lên: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Vừa rồi cả bốn người đều có mặt nên có vài lời thực sự không tiện nói, hơn nữa cô lại tránh mặt anh nhiều như vậy, bởi thế anh chỉ có thể ra hạ sách cuối cùng là kéo cô vào trong nhà vệ sinh nói chuyện.
Anh chậm rãi cởi cúc áo vest, sau đó vắt chiếc áo lên tay. Thấy vậy, Khương Dư Dạng sững sờ: “Thẩm Dực, anh…” Hai người cô nam quả nữ ở chung một phòng vệ sinh, bây giờ anh còn cởi áo trước mặt cô, hành động của anh thực sự không bình thường chút nào.
Chớp mắt một cái thì chiếc áo vest mang hương tùng mộc đã được phủ lên đầu cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm của chiếc áo, tầm nhìn vì vậy cũng bị che khuất theo, trước mắt toàn một màu đen kịt. Trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, cô gần như vô thức tìm kiếm thứ gì đó có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn.
Thẩm Dực hiểu rõ tính tình của cô, anh an ủi: “Có anh ở đây rồi.”
Cách một lớp quần áo, giọng nói của anh nghe có vẻ hơi nghèn nghẹn nhưng lại mang cho cô cảm giác rất an toàn.
Những hành động như vậy đã tái hiện lại hàng loạt ký ức trong đầu cô. Những ngày sau khi kỳ thi đại học kết thúc, mùa hè dài vô tận, nắng gắt như đổ lửa.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên đỉnh đầu của người đang ngồi bên bậu cửa sổ, màu tóc cô gái dần chuyển sang màu vàng ánh nâu.
Cô vừa viết xong lá thư, cẩn thận bỏ lá thư vào phong bì rồi thở dài một hơi. Cô chỉ muốn quay lại thị trấn Tô để thăm mộ mẹ mình, nhưng cô không biết phải nói chuyện với Lâm Bình Chi và Thẩm Hách Liên như thế nào, nên cô chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định rồi viết một bức thư từ biệt, nói với họ rằng cô đã lấy tiền đi mua vé ở ga xe lửa, hai ngày nữa sẽ về.
Màn đêm dần buông xuống, cô lấy xong vé tàu và đang đợi tàu vào ga ở sảnh chờ. Vì mùa hè đã đến mà sảnh không có điều hòa, nắng gắt bên ngoài chiếu thẳng vào người nên mồ hôi bết dính trên da dễ khiến người ta cảm thấy bí bách khó chịu.
Khương Dư Dạng còn đang suy nghĩ vẩn vơ, cô biết mình không ngủ được. Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác trong túi có thứ gì đó rơi ra ngoài.
Đột nhiên cô bừng tỉnh giấc. Trên chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, cô chớp chớp lông mi mấy lần, cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cô phát hiện túi áo trống rỗng, không còn nặng như trước nữa. Tim Khương Dư Dạng đập thình thịch, cô vô thức mò mẫm túi quần jeans, ví và điện thoại di động đã biến mất, trong ví vẫn còn một tấm vé từ Bắc Kinh đến thành phố Hồng Kông.
Vừa mới ra ngoài, trong một phút sơ suất cô đã gặp phải kẻ móc túi. Nếu làm mất vé thì vẫn còn có thể mua vé khác, nhưng mấu chốt là cô đã bị ăn cắp mất toàn bộ tiền trên người, cũng không thể dùng điện thoại di động để gọi điện.
Màn đêm đen kịt bên ngoài giống như một con quái vật với cái miệng đầy máu nuốt chửng tâm trạng của cô lúc này. Cảm giác buồn bã, tức giận và tiếc nuối đan xen trong lòng, cảm giác bất lực ập đến khiến cô cảm thấy mình như kẻ chết đuối chới với giữa đại dương. Đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chuyện như vậy, cô chỉ biết lê lết cơ thể kiệt sức đi tìm người phụ trách bán vé để giải thích lý do và xin xem lại camera giám sát.
Cô gái mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, chất vải mềm mại mát mẻ, đường cong khúc khuỷu với vòng eo thon gọn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo. Lớp mồ hôi nhễ nhại trên người gần như khiến chiếc áo trở nên xuyên thấu, hai dây áo mỏng manh trên bờ vai gầy gò của cô hiện rõ mồn một. Cô mặc chiếc quần jeans cạp cao dài qua đầu gối, để lộ một phần làn da trắng nõn phía trên cẳng chân, hai bắp chân thẳng tắp ép chặt vào nhau vì lo lắng bất an.
Khương Dư Dạng đi đến cửa ga xe lửa, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. Dáng vẻ giống như một con ốc sên nhỏ cuộn tròn trong vỏ, ánh đèn đường kéo theo bóng cô thật dài.
“Này, em gái xinh đẹp sao lại ngồi đây một mình thế này? Trông em ngon quá đi.”
“Trông em gái này có vẻ chưa nếm mùi đời nhỉ, chi bằng đêm nay vui vẻ với các anh đây đi.”
Mấy gã đàn ông cao lớn say rượu bước tới gần, trên mặt nhễ nhại toàn dầu, nôn ra toàn mùi rượu nồng nặc kinh tởm.
Cô lau đôi mắt đẫm lệ, đứng dậy khỏi mặt đất, đôi chân tê cứng vì ngồi xổm quá lâu bây giờ mới được thả lỏng. Mặc kệ mấy gã biến thái trên đường buông
lời trêu ghẹo, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, tránh xa lũ đàn ông kia.
“Em gái chạy đi đâu thế? Lại còn giả vờ ngại ngùng chạy trốn nữa. Lại đây cho anh sờ cái xem nào...”
Chưa kịp nói xong thì người đàn ông đã bị ai đó đằng sau đá mạnh một cái rồi ngã chổng vó xuống đường. Mấy gã còn lại nhìn thấy vậy thì mở miệng văng câu chửi thề, hét lớn: “Bắt lấy thằng nhãi kia. Đánh chết nó cho tao…”
Cô sửng sốt một lúc lâu, sau đó ngước mắt lên nhìn người phía trước, phát hiện người đó lại chính là Thẩm Dực. Chàng trai trước mặt đang khoác trên tay một chiếc áo khoác, tiện tay phủ nó lên đỉnh đầu cô, trên mặt nở nụ cười sảng khoái.
Mấy gã biến thái kia dường như chưa muốn bỏ cuộc, thậm chí còn nhăm nhe ý định đập chai rượu vào người anh.
Khương Dư Dạng còn chưa kịp né tránh đã nhìn thấy Thẩm Dực tiếp tục đá bọn họ mấy phát, làm cho mấy chai rượu vỡ vụn, còn mảnh thủy tinh thì văng đầy trên mặt đất. Sợ một lát nữa sẽ xảy ra chuyện, cô ôm lấy áo khoác của anh rồi nắm lấy cổ tay anh bỏ chạy bạt mạng bất chấp phương hướng. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ, khả năng duy nhất là người cuối cùng nhìn thấy lá thư này chính là Thẩm Dực, chẳng lẽ anh lo lắng cho cô nên theo đuôi cô đến ga tàu sao?
Gió đêm lau đi dòng nước mắt trên má, cô thở hổn hển, toàn thân nóng như đang được bao bọc trong một quả cầu lửa. Cô không biết mình đã chạy đi đâu, khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, phía sau cũng không có ai đuổi theo.
Trên người anh lúc này là một cây đen từ đầu đến chân, mái tóc mỏng trên trán ướt đẫm mồ hôi, đôi lông mày thanh tú thật đẹp.
Cô gái nhỏ không biết phải nói gì ngoại trừ lời xin lỗi, cô không cố tình giấu nhà họ Thẩm, cô chỉ biết sự tồn tại của mình có hay không cũng chẳng quan trọng, nên không muốn gây thêm phiền toái cho họ.
Khương Dư Dạng cúi đầu trước mặt anh, bả vai hơi khom còn mí mắt rũ xuống, giống như một con chim cút nhỏ bị người ta nắm chặt trong tay.
Một lúc lâu sau, Thẩm Dực vuốt nhẹ mái tóc cô, vẻ mặt như thể không quan tâm. Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm dưới đốt ngón tay dài của anh dù chỉ là thoáng qua.
Anh buột miệng thốt ra vài từ: “Có anh đây rồi.”
Nói xong, Thẩm Dực xoay người định rời đi, nhưng cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí để túm lấy vạt áo của anh.
Thẩm Dực biết cô đang lo lắng điều gì, anh hứa với cô: “Yên tâm, anh sẽ không nói cho bọn họ đâu.”
Nghe thấy vậy, cô lập tức gật đầu, chỉ là cảm thấy bụng đói đến mức ruột gan cồn cào, thậm chí còn cảm thấy mặt mày xây xẩm, bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc. Trước mặt cô là một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, Thẩm Dực dường như phát hiện ra tình thế khó xử của cô, anh bèn hỏi: “Em muốn ăn gì không?”
Khương Dư Dạng bước vào trong cửa hàng, đối diện với một dãy bánh mì đủ kiểu đủ loại. Cô xấu hổ không muốn tiêu quá nhiều tiền của anh nên chỉ dám lấy một cốc mì ăn liền trên kệ rồi nói lí nhí: “Lấy cái này là được rồi.”
Cô mở cốc mì ra rồi bỏ mì cùng gia vị vào trong, cửa hàng tiện lợi đã có sắn nước nóng. Cô đặt nĩa lên mép nắp hộp mì, ngửi mùi thơm bốc lên từ cốc mì nóng hổi rồi lại nuốt nước miếng xuống.
Thẩm Dực có dáng người cao dong dỏng và đôi chân thon dài. Anh ngồi cong chân trên chiếc ghế cao đối diện cô, từ nãy tới giờ vẫn đang xem điện thoại di động và dường như không chú ý nhiều đến chuyện gì đang xảy ra xung quanh cô.
Một lớp nước súp béo ngậy nổi lên trên mặt mì, cô cố nuốt mấy miếng mì vào miệng, nhưng hồi lâu lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
Từng giọt tí tách.
Nước mắt rơi vào bát mì.
Thật trùng hợp, kim giờ trong cửa hàng vừa đúng lúc điểm mười hai giờ đêm. Thẩm Dực cũng nhìn đồng hồ, bình tĩnh ngước mắt lên gọi cô: “Khương Dư Dạng.”
“Hả?” Cô cố gắng mở to mắt, lại phát hiện tầm nhìn trước mặt mình trở nên mờ ảo, ngay cả bóng dáng của anh cũng nhòe ra.
Thẩm Dực móc từ trong túi áo ra một cái bật lửa, lấy bàn tay còn lại che hướng đầu ngọn lửa rồi đưa cho cô. Cô hơi ngạc nhiên vì không biết anh sẽ làm gì tiếp theo. Sau đó, Thẩm Dực hướng dẫn từng bước một: “Thổi tắt đi.”
Khoảnh khắc cô phồng má thổi một cái thì ngọn lửa tắt ngúm.
Đôi bàn tay gầy gò của Thẩm Dực che đi hai hàng lông mi ươn ướt của cô, Thẩm Dực chân thành nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Sao có thể chứ...? Anh vẫn nhớ sinh nhật cô sao? Cảnh tượng vừa rồi giống như cô đang tổ chức sinh nhật, vừa thổi nến trên bánh sinh nhật xong vậy.
Mười tám tuổi, sinh nhật đầu tiên sau khi trưởng thành, chỉ có Thẩm Dực là người duy nhất ở bên cạnh cô. Hoàng tử nhỏ kiêu ngạo có nhiều lúc lại ấm áp lạ thường, điều này rất dễ khiến những người yếu đuối phải xiêu lòng.
Những chuyện còn lại rất tự nhiên, Thẩm Dực mua cho cô một chiếc điện thoại di động mới, nạp thẻ rồi đưa cho cô.
Đứng trước ngưỡng cửa phải lựa chọn trường đại học, cô lại chọn đi theo con đường mà anh chọn.
Ký ức của cô đột ngột kết thúc khi cô được khoác áo của Thẩm Dực và rời khỏi nhà vệ sinh.
Trở lại quán bar, Lục Triều Dã và Ôn Phù dường như đã uống hơi quá chén, thật khó tin rằng một ngày nào đó bốn người họ có thể ngồi uống rượu cùng nhau.
Lục Triều Dã cuộn tròn trong góc sofa, hai hàng mi giấu dưới vành mũ đang nhắm chặt, trông vô cùng mệt mỏi.
Ở Trung Quốc, lúc ra đường lúc nào cũng có hàng loạt cặp mắt chú ý đến mình từng giây từng phút, giờ đây cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự kìm kẹp đó, cậu ấy có thể thoải mái tự do, không quan tâm đến hình ảnh của mình nữa.
Ôn Phù dựa lưng vào sofa, tiếp tục uống rượu, giọng nói lí nhí chẳng rõ lời gọi anh: “Anh Thẩm Dực... Em có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Dực không quan tâm, anh mặc áo vest vào, quay về phía Khương Dư Dạng nói: “Anh đưa em về.”
Khương Dư Dạng lắc đầu, nhếch khóe môi, nói rất rõ ràng: “Không cần đâu, Ôn Phù có chuyện muốn nói với anh mà.”
Cô men theo tường rồi đi tới lối ra, dọc quãng đường chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống chân mình.
Không ở bên trong nghe cuộc hội thoại giữa Ôn Phù và Thẩm Dực là sự tự tôn cuối cùng mà cô có thể giữ cho mình.
Lúc Thẩm Dực xoay người rời đi, Ôn Phù đột nhiên hỏi: “Anh còn nhớ Thẩm Tầm không?”
Trái tim Thẩm Dực bỗng nhiên thắt lại, giống như một cơn sấm sét vừa giáng trên mặt đất.
“Anh vẫn còn nhớ cô ấy đúng không?” Trong mắt Ôn Phù hiện lên nụ cười dường như nhìn thấu mọi chuyện: “Cô ấy là em gái ruột của anh, nếu bây giờ còn sống thì sẽ chẳng bao giờ xuất hiện con nhóc nhà quê vô dụng này ở đây.”
“Lúc nhà họ Thẩm xảy ra hỏa hoạn, chỉ có một mình anh được cứu ra khỏi đám cháy đó. Khi Thẩm Tầm được đưa ra ngoài, dù giữ được mạng sống nhưng vết bỏng trên mặt cũng sẽ không bao giờ lành được, chắc hẳn anh cảm thấy rất áy náy vì chuyện này.”
“Sau đó, vì tặng quà sinh nhật cho anh mà cô ấy lẻn ra khỏi nhà, trên đường đến KTV tìm anh đã bị tai nạn xe cộ tử vong…” Từng câu từng chữ như một lưỡi dao sắc bén xuyên thủng trái tim anh.
Ôn Phù lắc đầu, nói: “Thật đáng thương.”
“Ôn Phù, im đi…” Thẩm Dực hiếm khi tức giận đến mức này, ký ức đau đớn nhất lại hiện lên, giống như liên tục khoét miếng băng lên để lộ vết sẹo còn chưa lành.
Đó là một sinh nhật không bao giờ quên được đối với anh. Cô gái nằm trên vũng máu, âm thanh thông báo rằng nỗ lực cứu mạng không có tác dụng cứ văng vẳng bên tai cùng cảnh tượng bên ngoài trời đang đổ mưa lớn. Ký ức giống như những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm rải rác dọc đường, và chỉ cần dẫm lên nó bằng chân trần thì những mảnh thủy tinh đó có thể làm chân bị thương.
Sau đó Thẩm Dực lâm bệnh nặng và sốt cao. Ông cụ Thẩm đã mời rất nhiều bác sĩ đến để giúp anh chữa bệnh tinh thần, hai từ “Thẩm Tầm” đã trở thành hai từ cấm ky trong nhà họ Thẩm, không ai dám nhắc tới.
Lần đầu nhìn thấy Khương Dư Dạng, trong tiềm thức Thẩm Dực cảm thấy thật ghê tởm.
Đây chẳng qua chỉ là một con tốt mà Thẩm Hách Liên mang về để tự lừa dối bản thân của nhà họ Thẩm, anh cũng không thèm quan tâm.
Nhưng càng về sau, cô thật sự đối xử với anh giống như hai người dưng, nước sông không phạm nước giếng. Lúc nào cũng tránh mặt anh, ở nhà càng ngoan ngoãn hơn, phòng ngủ của cô ở trên tầng hai, mỗi tối về nhà cô đều lên tầng học bài rồi tự bài tập về nhà của mình mà không nói một lời nào.
Mùa đông đầu tiên khi cô đến Thủ đô, tuyết rơi vào ngày Giáng sinh. Anh quay về nhà trong tình trạng toàn thân lạnh cóng, trước mặt nhìn thấy một cô bé mũi đỏ ửng đang đi lên lầu, trên bàn phòng khách có một củ khoai lang nướng đã nguội. Anh ăn củ khoai ấy rồi bị đau bụng suốt mấy ngày liền.
Cô gái luôn có khí chất trầm tĩnh giống như Giang Nam, trong mắt tràn đầy khao khát, khí chất trong sáng hơn tuyết trắng bên ngoài, trắng tới độ không tì vết.
Thẩm Dực từng nghĩ tay mình đã chạm vào máu hôi tanh, ôm cô vào lòng nhất định sẽ làm vấy bẩn sự sạch sẽ này.
Vì vậy, anh đè nén suy nghĩ trong lòng, cố gắng tự kiềm chế bản thân bằng rượu và đua xe, sau đó anh bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình và tận mắt chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của Legend Capital.
Anh nghĩ rằng hai người họ có thể không còn cơ hội đi cùng nhau nữa.
Nhưng chuyện của Kiều Tụng khiến anh không thể kiềm chế được bản thân, anh muốn chiếm lấy cô làm của riêng, muốn nhìn thấy nụ cười của cô chỉ dành cho một mình anh, muốn kéo cô vào lòng mình.
Cô gái nhỏ thật xinh đẹp, cô là ánh sáng duy nhất trong thế giới của anh.
Nhưng sự ngông cuồng của tuổi trẻ là một sai lầm không thể sửa chữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến tương lai nên không thể hứa hẹn với ai bất cứ điều gì, và anh cũng sợ bản thân sẽ lặp lại sai lầm tương tự.
Anh không muốn cô nhìn thấy mặt tối của mình nên anh luôn cố gắng tạo ra nét mặt bình tĩnh.
Bây giờ xem ra có vẻ như anh không đủ tốt với cô.
Ôn Phù uống ngụm rượu cuối cùng trong ly rồi trằn trọc ngủ trên sofa, như thể sự hưng phấn vừa rồi chỉ là mây trôi gió thoảng.
Thẩm Dực đi ra từ trong bar, mu bàn tay nổi lên gân xanh, anh uống không nhiều rượu nhưng lại váng đầu tới mức không nghe được âm thanh xung quanh. Đầu óc anh lúc này tê dại, lết bước như một thây ma biết đi.
Không ngờ Khương Dư Dạng vẫn đứng ở lối đi, không biết cô có phải đang đợi anh không. Trong mắt Thẩm Dực tràn ngập sự phức tạp, cuối cùng anh cũng thú nhận với cô: “Xe của anh đang ở trước cửa.”
Bởi vì vẫn còn hơi men trong người nên Khương Dư Dạng không thể từ chối, lầm lũi bám theo anh ra ngoài.
Giống như quay trở lại con đường mà nhiều năm trước hai người đã cùng nhau đi qua, rồi cuối cùng dừng lại với một lời tạm biệt trong thời gian dài.
Màn đêm đen kịt được điểm xuyết bởi vài ngôi sao lập lòe trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào cửa sổ xe, cô cũng đắm mình trong ánh trăng, hai hàng mi cong cong, hai mắt nhắm nghiền chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Dực đưa cô đến thang máy, ánh đèn ở hành lang khiến bóng của họ giống như chồng lên nhau.
Khương Dư Dạng buông tay ra, lùi về sau một bước: “Tạm biệt.”
Môi anh mím chặt, không nhịn được nữa mà ép cô lui vào góc hành lang, gọi tên cô: “Khương Dư Dạng.”
Ánh sáng chung quanh rất mờ ảo, khiến làn da của cô trông trắng trẻo ốm yếu, nhưng đôi môi vẫn đỏ tươi và căng như trái vải mọng nước.
Anh như một con chó nhà có tang, cố giữ được chút kiêu ngạo cuối cùng: “Lục Triều Dã tốt đến vậy sao?”
Chỉ vì một tiếng gọi “chị” của cậu ta mà có thể khiến cô tươi cười hạnh phúc, chỉ vì đưa cô đi đạp xe hóng gió mà có thể khiến cô vui vẻ tới mức đó, thật sự chỉ cần đơn giản như vậy sao?
Ánh mắt cô lạnh lẽo như được băng tuyết bao phủ, cô cũng không buồn giải thích thêm nữa: “Tốt hơn anh là được.”
Cằm Thẩm Dực vẫn tựa vào vai cô, có thể nghe thấy tiếng thở của anh ngày càng chậm lại.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, Khương Dư Dạng đẩy anh ra, trực giác mách bảo cô hiện tại nên để hai người tách nhau ra rồi bình tĩnh lại.
Thẩm Dực rất muốn hỏi rằng Lục Triều Dã có điểm nào tốt hơn anh? Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén không hỏi cô điều này.
Anh hạ giọng, như vị vương tử cởi bỏ đi chiếc vương miện vàng chói lóa trên đầu, rồi nói: “Vậy thì sau này anh sẽ thay cậu ta đối xử thật tốt với em.”