Làm sao cô có thể không nhận ra được sự ham muốn trong ánh mắt anh chứ?
Bỗng Khương Dư Dạng như rơi vào mây, có hơi mất phương hướng. Cô cúi xuống, sau đó cô nhận ra chiếc váy ngủ trên người không hiểu sao lại trở nên lộn xộn, giống như cô vừa trải qua một trận chiến khốc liệt vậy.
Thấy Khương Dư Dạng im lặng, Thẩm Dực cười, nụ cười giống một con cáo già ranh mãnh.
Anh cởi nút áo sơ mi, dùng mu bàn tay che đôi mắt đang nhắm nghiền: “Dạng Dạng, tôi làm bằng miệng với em được không?”
Hiển nhiên anh biết cô không thể mở miệng, Thẩm Dực cố ý hỏi lại, như sợ cô không nghe thấy.
Suy nghĩ trong đầu cô lúc này chồng chéo lẫn lộn vào nhau, giống như một quả bóng bay đang dần phồng lên và sắp phát ra tiếng nổ cảnh cáo.
Khương Dư Dạng vẫn cố gắng giữ lý trí, từ chối: “Không...”
Tối nay nghe theo Kỷ Tuỳ Chi đưa Thẩm Dực về nhà mới của cô đã là dụ sói vào nhà rồi. Nếu cứ để tình hình tiếp tục như thế này, cô không chắc liệu có chuyện gì xảy ra hay không.
“Không cái gì? Em nói rõ ra cho tôi nghe xem nào.” Thẩm Dực vòng tay ôm lấy cô thật chặt vào lòng. Tay còn lại, anh với lấy chiếc ly trên bàn cà phê, trong đó có nước ấm cô vừa rót.
Yết hầu anh khẽ động, chiếc lưỡi đỏ tươi của người đàn ông giấu trong khoang miệng. Đó vốn dĩ chỉ là một động tác bình thường nhưng anh làm thì nó lại mang một ý nghĩa khó tả.
Khương Dư Dạng mặt đỏ bừng, ánh mắt nóng rực, nghĩ lại cảm giác anh đưa cô lên đỉnh như thế nào khi hai người còn bên nhau. Cô khép mi lại, lẩm bẩm: “Không thể được…”
Thẩm Dực cảm thấy thích thú trước vẻ mặt sợ hãi của cô, nhưng anh lại cố gắng hết sức để kiềm chế lại vẻ mặt đùa cợt của mình lại.
Bình tĩnh mà ngẫm lại, cô là một học sinh ngoan, khi ở bên anh, cô vẫn hay ngại ngùng như vậy.
Đèn phòng mờ ảo, đôi mắt hoa đào của anh càng thêm trìu mến nhìn cô.
Khương Dư Dạng nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới bình tĩnh lại, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể trốn thoát được.
Nhưng người gọi đến cố tình lại là Lục Triều Dã.
Sau lần hot search vừa rồi, cô biết sau này đoàn đội của Lục Triều Dã nhất định sẽ bảo vệ hình ảnh cá nhân của cậu ấy tốt hơn, tránh tạo cơ hội cho đối thủ, nên cậu ấy thậm chí còn không đến buổi thời trang từ thiện tối nay.
Thẩm Dực nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, thấy cô do dự, nhẹ giọng nói: “Nghe đi.”
Giọng nói dịu dàng của chàng trai vang lên trong màn đêm: “Chị ơi…”
Cô bình tĩnh hỏi: “Ừm, có chuyện gì thế?”
Cô vừa dứt lời thì người phía sau đã dán sát lại.
Cô định hét lên nhưng lại cố nín.
Ngực của người đàn ông áp vào lưng cô, anh chậm rãi lấy điện thoại của cô ra, nhưng không cúp máy, để Lục Triều Dã tiếp tục nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại.
“Em muốn nói là… Cho em xin lỗi chị khoảng thời gian này nhé.” Lục Triều Dã áy náy nói: ”Mặc dù em đã công khai làm rõ hiểu lầm, nhưng suy cho cùng vẫn gây phiền toái cho cuộc sống và công việc của chị. Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều rằng có nên liên lạc với chị lúc này không, em sợ chị sẽ trách em.”
“Vì scandal do người trong showbiz tạo ra đã ảnh hưởng đến chị nên em muốn xin lỗi chị một lần nữa.”
Khương Dư Dạng vẫn đang suy nghĩ, nếu như đổi lại người có liên quan đến vụ này là cô và Thẩm Dực thì anh sẽ làm gì?
Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng cô trả lời ở đầu bên kia, Lục Triều Dã tưởng cô tức giận hay buồn tủi nên nói tiếp: “Chị, chị còn nghe không?”
Thẩm Dực vén tóc cô lên, chậm rãi đặt một nụ hôn nóng bỏng lên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Cô hoàn toàn cảnh giác, muốn đẩy ra nhưng nhận ra mình không thể. Đầu óc cô vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không nghe lời phản ứng lại với hành động của anh, giống như củi khô gặp phải ngọn lửa dữ dội, bùng cháy không thể kiểm soát được.
Nụ hôn của Thẩm Dực vô cùng thành kính, tràn đầy nỗi nhớ, như thể mỗi nụ hôn đều muốn để lại dấu tích trong lòng cô.
Đôi mắt cô dần mơ màng đi nhưng cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội để với tay lấy chiếc điện thoại bị ném sang một bên.
Lòng bàn tay của anh chạm vào vạt váy, anh khẽ kêu một tiếng, cắn nhẹ lên làn da mỏng manh của cô: “Mất tập trung.”
Khương Dư Dạng nhịn không được kêu lên đau đớn, Lục Triều Dã tưởng rằng cô có chuyện gì, nên giọng nói càng lo lắng gấp gáp: “Có chuyện gì sao?”
Nhưng cảm giác này cũng không hề khó chịu, giống như cả thân thể được bao bọc trong một đại dương ấm áp, hơi thở của anh tràn ngập quanh người cô.
Thẩm Dực cố ý trêu chọc cô, chiều theo mong muốn của cô, anh áp điện thoại vào tai cô, dùng khẩu hình nói: “Nói đi.”
Bây giờ cô làm sao có thể nói được, cô chỉ có thể dùng răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt mơ màng, không dám phát ra tiếng nào.
Anh cảm thấy hơi khó chịu với cuộc gọi của Lục Triều Dã vào lúc này, vui vẻ đủ rồi, anh tự nhiên không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, liền dứt khoát cúp điện thoại, đặt lên ghế sô pha.
Người đàn ông nửa quỳ trước ghế sofa, lưng thẳng tắp nhưng lại ngước nhìn cô như một người hầu.
Ánh mắt Thẩm Dực sâu thẳm, anh gọi tên cô: “Dạng Dạng…”
Mái tóc ngắn lởm chởm của người đàn ông cọ nhẹ vào làn da cô, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng toàn thân cô lại như bị điện giật.
Đầu Khương Dư Dạng choáng váng, tim đập nhanh như sấm rền vì cảnh tượng trước mắt.
Thành thật mà nói, cô cảm nhận được sự chân thành của Thẩm Dực đối với cô, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn sắn sàng cho chuyện này.
Cô phải chấp nhận một người mới bước chân vào cuộc sống của mình.
Cô vốn đã quen với việc ở một mình, nhưng sự theo đuổi của anh lại một lần nữa gây ra những thay đổi rõ rệt trong cuộc đời cô.
Bởi vì không biết nên cô sợ sẽ lặp lại những sai lầm tương tự trong quá khứ.
“Đừng mà…” Cô đẩy vai anh ra, kéo gấu váy ngủ xuống rồi ngồi chụm hai chân lại.
Cũng may Thẩm Dực không cần tiến thêm bước nào nữa, tư thế nửa quỳ của anh trông rất giống đang cầu hôn khiến cô choáng váng.
Thẩm Dực đứng dậy, thân hình cao lớn của anh lại che chắn cho cô, thì thầm vào tai cô: “Anh đi tắm.”
“Ừ.” Khương Dư Dạng sợ nếu tiếp tục, sẽ không chỉ là mấy cái hôn như lúc nãy nữa.
Thẩm Dực dừng ở cửa phòng tắm, quay đầu nhìn cô: “Dạng Dạng, tôi mặc gì đây?”
Khương Dư Dạng tìm trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ rồi đưa cho anh: “Anh mặc áo choàng tắm vào trước đi, áo này chưa mặc đâu.”
Thẩm Dực cảm ơn cô với ánh mắt đầy suy tư, hành động của anh lúc này giống như nửa tỉnh nửa say vậy.
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Khương Dư Dạng cảm thấy nhịp tim dần dần bình tĩnh trở lại.
Đúng là…suýt nữa thì tiêu đời.
Cô ngã người xuống ghế sofa và lấy tay che mặt lại.
Khương Dư Dạng trở về phòng, lấy gương ra nhìn, phát hiện vết hôn trên cổ hằn lên rất rõ, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện gì, dù có muốn giả vờ mất trí nhớ cũng không được.
Nghĩ lại, thà Lục Triều Dã đừng gọi cuộc điện thoại kia còn hơn, cậu ta gọi tới chỉ càng khơi dậy tính chiếm hữu của Thẩm Dực.
Tuy nhiên, giữa cô và Thẩm Dực dường như có điều gì đó khác biệt, hơn một năm nay ở gần nhau đã khiến hai người trở nên thân thuộc hơn, không gì có thể thay thế được.
Lúc Thẩm Dực tắm xong đi ra, Khương Dư Dạng đã không còn ở phòng khách nữa.
Có lẽ là do cô mới chuyển đến nên trong nhà có rất ít đồ đạc, về cơ bản đều được sắp xếp rất ngăn nắp.
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, có lẽ cô đã chạy vào phòng ngủ để trốn rồi.
Cũng không biết cô có ngủ quên hay không nhưng đèn trong phòng thậm chí còn chẳng thèm tắt.
Anh bước nhẹ nhàng và chậm rãi đến bên giường thì thấy cô đang cuộn tròn trong chăn, vẫn ngủ trong tư thế giống như trước.
Cánh tay trắng nõn của cô rúc vào chăn, tư thế nằm nghiêng, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ra ngoài.
Dưới ánh đèn, anh có thể nhìn rõ nét khuôn mặt cô hơn.
Thẩm Dực sửng sốt một lúc, rơi vào trầm tư, anh luôn cảm thấy Khương Dư Dạng đã thay đổi rất nhiều so với khi còn là thiếu nữ, nhưng cô vẫn dịu dàng và mạnh mẽ như ngày nào.
Cô chưa bao giờ là một cô bé mong manh yếu đuối, cô bướng bỉnh và cứng rắn, luôn mang trong mình niềm tin không bao giờ chịu thua.
Có lẽ anh là người yêu sâu đậm trước.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dực cười nhẹ nhìn đôi mắt yên bình đang ngủ say của cô, nhưng suy nghĩ trong lòng anh không liên quan gì đến dục vọng.
Khương Dư Dạng xoay người không yên lăn lộn về phía anh đang ngồi, đôi môi hồng hồng mềm mại bĩu môi, không biết trong giấc mơ ai lại đắc tội với cô
nữa.
Thực ra, Khương Dư Dạng rất giỏi làm nũng, trước đây khi anh làm việc, cô sẽ ngoan ngoãn không quấy rầy anh, nhưng khi anh chuẩn bị đi ngủ, cô lại cố ý hỏi anh bằng giọng mè nheo: “Em đi ngủ đây. Không cần ngủ cùng em đâu.”
Cô muốn được ôm và hôn khi hai người chơi với nhau, giống như một cô bé mới lớn với tình yêu đong đầy trong trái tim và hiện rõ qua ánh mắt.
Anh đã tự tay đánh mất thứ tình cảm ấy nên anh phải tự mình làm lại từ đầu với cô.
Thẩm Dực thở dài, dịu dàng xoa xoa vành tai cô, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng không nỡ đánh thức cô dậy.
Không biết trong mơ cô thấy gì, chỉ thấy các ngón tay duỗi ra ngoài chăn, nắm chặt rồi lại buông ra như đang nổi trên mặt nước, tìm một khúc gỗ trôi dạt để tựa vào.
Sau một hồi vùng vẫy, cô siết chặt các đốt ngón tay của anh như muốn giữ lại trong thầm lặng.
Thẩm Dực mặc dù biết Khương Dư Dạng đang nằm mơ nên mới chủ động như vậy, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy thật xót xa.
Ít nhất, anh muốn ở bên cô lúc này thay vì ngủ trên ghế sofa bên ngoài.
Thẩm Dực cẩn thận tắt đèn trong phòng, sau đó kéo chăn ở cuối giường lên cho cô rồi nằm xuống một bên.
Tư thế ngủ của Khương Dư Dạng không được đẹp cho lắm, cô ôm chăn như bạch tuộc rồi lăn qua lăn lại.
Anh không dám hành động liều lĩnh vì sợ làm phiền giấc ngủ của cô, chỉ có thể để mặc cô như vậy, cả đêm trằn trọc, lúc ngủ lúc thức.
Khương Dư Dạng trái lại rất vô tâm, cô thở đều và ngủ rất ngon.
Thẩm Dực liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài tấm rèm, mí mắt anh nặng trĩu, cảnh tượng trước mắt trong men rượu trở nên mờ ảo, hóa thành ba bốn lớp đan xen lên nhau.
Nửa người anh tê dại vì ngủ nguyên một tư thế.
Lúc sau, Thẩm Dực choáng váng quay người lại đối mặt với cô, toàn thân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tư thế này giống như đang ngủ trong vòng tay nhau vậy.
Vẻ đẹp từng không thể chạm tới giờ đây đã trong tầm tay, hóa ra việc tìm lại thứ đã đánh mất là điều vô cùng quý giá.
Lần đầu tiên sau ngần ấy ngày, cô có được một giấc ngủ ngon, cảm thấy thư thái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Trong giấc mơ, cô có cảm giác như đang bị một chiếc lò sưởi ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương thảo thoang thoảng mùi rượu.
Cô hơi hé mắt ra, nghe thấy tiếng mưa rơi đập vào khung cửa sổ, âm thanh rất chữa lành.
Khương Dư Dạng đã quen với những ngày mưa ở Giang Nam, cô luôn cảm thấy ngủ trong tiếng mưa tí tách ngoài trời là một niềm vui hiếm có.
Nhưng khi cô ngước mắt lên, thứ đập vào mắt cô lại là một bộ ngực trần lộ ra dưới áo choàng tắm của người đàn ông, khuôn ngực rắn rỏi và chắc nịch, mơ hồ hiện rõ những đường gân dưới làn da trắng lạnh.
Định thần lại, cô đang nằm gọn trong vòng tay của Thẩm Dực, như thể cô đã trải qua một đêm thân mật với anh vậy, bầu không khí tràn ngập sự mập mờ.
Nghĩ đến đây, má cô bắt đầu nóng bừng, cô đưa tay sờ sờ quần áo dưới chăn, may mắn thay, chiếc váy ngủ vẫn còn nguyên vẹn.
Khương Dư Dạng nhìn Thẩm Dực đang ngủ say, dùng ngón tay lặng lẽ chạm vào khuôn mặt anh, từ đỉnh lông mày đến cằm, mỗi đường nét, mỗi bộ phận trên khuôn mặt đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Đặc biệt là hàng mi dài và rậm, cộng với đôi mắt hoa đào tựa như vực thẳm có thể hút người vào đó.
Hình như lông mi của anh còn dài hơn cô này...
Khương Dư Dạng nuốt nước bọt, âm thầm đánh giá trong đầu.
Trời vừa sáng, cô nắm lấy cánh tay anh, vén chăn lên và ngồi dậy.
Nhưng Thẩm Dực ngủ không sâu giấc, cô vừa xoay người một cái là anh liền tỉnh dậy, không biết cô gái nhỏ đang muốn chơi trò gì, cảm giác như cô vẫn luôn nhịn cười.
“Thẩm Dực” Cô ngồi ôm đầu gối nhỏ nhắn, thân hình gầy gò dưới lớp áo ngủ.
Anh vẫn còn thở nhẹ, như thể rất mệt mỏi, dưới quầng mắt anh hiện lên một màu xanh lam nhạt.
Khương Dư Dạng trong lòng rất vui vẻ, biết anh không tỉnh lại nhanh được, đành phải để cô muốn làm gì thì làm.
Trước đây khi còn bên nhau, Thẩm Dực thường xuyên tập thể dục nên cơ bụng của anh rất đẹp.
Không phải kiểu cơ bắp hầm hố, mà là tỷ lệ mỡ cơ thể thấp cùng việc tập luyện khiến anh có bờ vai rộng và vòng eo hẹp rất hấp dẫn.
Cô cảm thấy dạo gần đây công việc quá bận rộn, không biết đã tăng bao nhiêu cân thịt nữa.
Người đàn ông đắp một chiếc chăn mỏng, có thể dễ dàng cởi ra, áo choàng tắm rộng thùng thình, chỉ để lại chiếc thắt lưng buộc ngang eo.
Đột nhiên nảy ra suy nghĩ tò mò, Khương Dư Dạng tuy cảm thấy ngượng ngùng nhưng cô vẫn muốn nhìn lén thân thể anh.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi mà, anh cũng không mất miếng thịt nào.
Huống chi Thẩm Dực đêm qua ngủ trên giường không có sự đồng ý của cô, cô chỉ nhìn lén một lát thôi, chắc anh ta không keo kiệt đến mức đó đâu chứ nhỉ.
Ngón tay run rẩy, cuối cùng cũng cởi dây áo choàng tắm, Khương Dư Dạng liếc nhìn, phát hiện cơ bụng quả thực vẫn được duy trì tốt, dáng người thậm chí còn đẹp hơn trước.
Cô còn chưa kịp buộc áo lại cho anh, Khương Dư Dạng đã hoàn toàn bị ép vào người Thẩm Dực, anh nắm lấy bàn tay đang cởi thắt lưng mình, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô, nói bằng giọng vô cùng trìu mến: “Em cũng buông thả thật đó.”