• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý định ban đầu của Khương Dư Dạng không phải là để cho Linh Mai chống lại mình, mà là sợ mình dung túng như thế sẽ tạo thói quen nói dối khi Linh Mai đứng trước mặt ba mẹ.

Thẩm Dực ôm cô vào lòng, hơi thở phả ra bên tai cô, lồng ngực hơi rung động: “Bé con chỉ mới bây lớn đã có thể chọc giận em rồi.”

Anh khẽ híp mắt, tặc lưỡi: “Vả lại, người ta có câu kẻ ác tự có kẻ ác trị. Cô chủ nhỏ này như đúc ra từ một khuôn với anh hồi bé.”

Khương Dư Dạng hứng thú, kìm nén vành mắt đỏ hoe tò mò hỏi: “Hồi bé anh thế nào?”

Nói đến đề tài này, Thẩm Dực đã hoàn toàn thả lỏng, cười đến mức vui vẻ: “Từ bé anh đã không thích ăn thịt sườn, cô giúp việc nhà anh đã đuổi theo đút anh ăn. Sau đó anh nói là mình đã ăn rồi, thực chất là bỏ lại trên xà ngang ghế, rồi quấn lại bằng giấy ăn mang đi vứt. Tất nhiên lãng phí lương thực không hề tốt.”

Hồi bé Thẩm Dực là điển hình cho tính cách bướng bỉnh, đạo cao một thước thì anh ma cao một trượng, thảo nào mấy đứa trẻ trong đại viện kia đều nghe lời anh.

Khương Dư Dạng nín khóc bật cười: “Con gái anh giống anh, vậy sau này anh hãy quyết định đi.”

Hai tay anh gối sau đầu, nhàn nhã tựa vào đầu giường: “Bé con này thông minh thì có đấy, giống như đứa bé trời sinh đã biết sử dụng ưu thế của mình. Có điều chắc chắn bây giờ bé con cũng đã nhận thức lỗi lầm của mình. Nếu em không tin thì ra ngoài nhìn xem, nhất định là Linh Mai đã tự cầm muỗng ăn hết cháo trong bát rồi.”

Mây đen trong lòng cô đã tan đi trở nên sáng sủa, cô lại nhìn về phía Thẩm Dực hỏi: “Vậy thì tại sao ban nãy anh còn đút cho bé con?”

“Chẳng phải trong nhà nên có một nhân vật chính diện và một nhân vật phản diện à?”

Nói cũng có lý.

Sự dịu dàng lặng thinh trên người Thẩm Dực bao trùm lấy cô, khiến Khương Dư Dạng càng tin chắc rằng, anh là đàn ông, là chồng, là ba và cũng là chỗ dựa cả đời của cô.

Khương Dư Dạng mở hé cửa, nhìn thấy Linh Mai vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế trẻ em.

Tim cô mềm nhũn, ra khỏi phòng đi tới phòng khác. Linh Mai chạy tới ôm chầm lấy cô, rồi giơ bát cháo mà mình đã ăn sạch sẽ đến trước mặt cô, ân cần nói: “Mẹ ơi, con đã ăn xong rồi, sau này con sẽ tự ngoan ngoãn ăn cơm.”

Tâm tư trẻ con vô cùng đơn thuần, làm sao có thể ghét ba mẹ đã đối tốt với mình nhất chứ?

Cho dù bây giờ không vui thì ngủ một giấc dậy, ra ngoài chơi một chuyến cũng sẽ quên hết.

Dù thật sự đã làm sai chuyện gì thì làm ba mẹ cũng nên bao dung để cô bé trưởng thành.

Ăn xong, hai người đã được mời đến resort nghỉ dưỡng mà nhà họ Kỷ mới mở.

Căn resort nằm ở vùng ngoại thành thủ đô, tựa vào núi ở cạnh sông không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh thực thụ.

Vừa hay là ngày cỏ mọc én bay, cây cối tươi tốt hoa đua nở càng giống như tranh cuộn đẹp đẽ.

Tối qua đổ cơn mưa xuân quý giá, không khí đã mát mẻ hơn nhiều.

Ngồi trên bãi cỏ nhìn ra xa, bầu trời Thủ đô hiếm khi hiện ra màu xanh long lanh.

Linh Hi cầm diều đi thả cùng Kỷ Tùy Chi, chạy nhảy tung tăng khắp đỉnh núi, niềm vui sướng và hưng phấn không thể diễn tả bằng lời.

Cậu bé cầm con diều hình đại bàng, sợi dây càng thả dài thì con diều càng bay cao, tạo thành một khung cảnh dưới bầu trời trong xanh.

Linh Mai mặc váy bồng bềnh đang ngồi trên đệm, rõ ràng hứng thú với bánh ngọt hơn.

Hiếm khi Kỷ Tùy Chi vui vẻ tự tại, nên đã gọi người mang đến khá nhiều bánh ngọt.

Anh ta vừa vô lại vừa dịu dàng bưng tới cho Linh Mai, hối lộ hỏi: “Chú có đẹp trai không?”

Linh Mai ngẫm nghĩ một hồi mới ngập ngừng đáp: “Cũng được ạ.”

Kỷ Tùy Chi lại lấy một miếng bánh kem dâu tây cho cô bé, vô cùng vui vẻ hỏi: “Vậy giữa chú và ba cháu ai đẹp trai hơn?”

“Chú...” Linh Mai nhét bánh kem vào miệng giống như một chú chuột hamster.

Kỷ Tùy Chi hận không thể ghi âm đoạn này lại, để Thẩm Dực nhìn xem con gái cưng nhà mình nói thế nào.

Vì nhận được lời khẳng định mà đuôi của Kỷ Tùy Chi đã sắp vểnh lên trời: “Bé cưng, gu thẩm mỹ của cháu thật sự không tệ.”

“Chú... xấu.” Cô bé ăn bánh kem đến nghẹn, bấy giờ mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Kỷ Tùy Chi cười lớn, sau đó còn bất đắc dĩ cáo trạng với Thẩm Dực, vui vẻ nói thẳng ra nỗi đau trong lòng.

Thẩm Dực bình thản, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tốt lắm, con gái tôi phải đứng về phía tôi chứ.”

Kỷ Tùy Chi cạn lời, tại sao sau khi kết hôn người này cũng ngứa đòn thế nhỉ?

Lúc Linh Hi học lớp ba, Linh Mai cũng bắt đầu bước vào giai đoạn tiểu học.

Trong trường, Linh Hi vẫn nhẹ nhàng lễ phép, từ lớp một đến lớp ba đều đứng đầu lớp, nghiễm nhiên trở thành “hoàng tử bé” nổi tiếng nhất trong trường.

Không chỉ có bạn học thích chơi với Linh Hi mà giáo viên cũng cực kỳ ưu ái cậu bé, thỉnh thoảng sẽ khen ngợi về biểu hiện của cậu bé.

Thế nhưng Linh Mai lại khiến người khác đau đầu. Ở nhà sau khi đặt cặp sách xuống, Linh Mai làm bài tập được một lúc là bắt đầu không ngồi yên.

Đến khi gặp phải đề bài vò đầu bứt tai cũng không làm được thì chạy như bay đi tìm Doraemon vạn năng: “Anh ơi, em không biết làm đề này.”

Được rồi, ngoại trừ nghe lời anh trai thì ở trường Linh Mai được người khác đặt cho biệt danh là “Tiểu Bá Vương”, thuộc kiểu người ở nhà thì ngoan, ra đường thì ngang ngược.

Khương Dư Dạng và Thẩm Dực được mời lên văn phòng giáo viên uống nước trà không chỉ một lần. Lý do đều là Linh Mai không tuân thủ nội quy hoặc là đánh nhau với bạn nam.

Theo lý mà nói, đứa bé như vậy nên được xếp vào nhân số không ổn định trong lớp.

Thế nhưng thể chất trên người Linh Mai rất thần kỳ. Cô bé có gương mặt nổi trội, mắt ngọc mày ngài, cũng chân thành hào phóng với người khác, về cơ bản đánh nhau với bạn nam đều là vì che chở để các bạn nữ khỏi bị bắt nạt.

Lâu dần, người ủng hộ cô bé cũng ngày càng nhiều.

Học kỳ sau thi đua lớp trưởng, một nửa học sinh trong lớp đều bỏ phiếu cho Linh Mai.

Giáo viên chủ nhiệm cảm thán nói lời sâu xa: “Hai bé con nhà anh chị đúng là khác biệt một trời một vực.”

Quả thật về mặt tính cách là một trời một vực, nhưng cả Khương Dư Dạng và Thẩm Dực đều biết rõ, Linh Mai nhà bọn họ không cần phải vì thế tục mà thay đổi điều gì cả.

Làm ba mẹ, cả hai đều hy vọng cô bé mãi mãi vui vẻ hoạt bát, giữ được nét hồn nhiên tốt đẹp thuở ban đầu.

Năm tám tuổi, lần đầu tiên Linh Mai được ngồi máy bay tư nhân. Giây phút ngắm nhìn cực quang ở Bắc Cực, cô bé đã khiếp sợ và kích động như thể đã bị kiệt tác nghệ thuật của thiên nhiên làm cho kinh hãi.

Hóa ra thế giới bên ngoài cũng có thể rộng lớn, đẹp đến thế...

Sau khi quay về, để dạy tiết sau, giáo viên đã tổ chức cho bọn họ xem phim tài liệu về chiến tranh và hòa bình.

Trong phim tài liệu đều là những người chạy nạn. Bọn họ mặc quần áo tả tơi, ánh mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng và đau khổ.

Mà những cuộc chiến tranh diễn ra hằng năm này đã khiến vô số gia đình tan vỡ, thậm chí rất nhiều bạn nhỏ gần bằng tuổi bọn họ đã trở thành nô lệ tình dục.

Xem đến cuối phim, giáo viên đã nói với bọn họ rằng: “Chúng ta không thể ngăn cản chiến tranh, nhưng có thể dùng hình thức khác để lan truyền cho mọi người biết về sự tàn khốc của chiến tranh và sự quan trọng của hòa bình. Đồng

thời mọi người cũng nên cảm thấy may mắn vì chúng ta đã được sinh ra ở một quốc gia lớn mạnh hòa bình.”

Linh Mai nghe đến mức mơ màng, nhưng tâm hồn bé bỏng đã bị xung kích cực lớn, như thể đã nhớ kỹ điều gì đó, khiến hạt giống rơi ra có khả năng sinh sôi nảy mầm.

Bài giảng này cũng giúp cô bé hiểu rõ, không phải toàn bộ cảnh vật ở thế giới bên ngoài đều tuyệt đẹp như cực quang, mà còn có khả năng khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm.

Đêm hôm đó, Linh Mai phát sốt, mơ thấy rất nhiều cảnh tượng đã xảy ra trong phim tài liệu, miệng ậm ờ lẩm bẩm: “Chạy, chạy mau…”

Khương Dư Dạng đã đắp khăn lạnh cho cô bé, ngồi ở bên giường trông chừng suốt đêm.

...

Ngày tháng dần trôi qua như dòng chảy, đợi đến khi sợi tóc bạc đầu tiên mọc ra, Khương Dư Dạng mới thực sự cảm nhận được bọn họ đã già rồi.

Thế giới bên ngoài vẫn sáng rực trẻ trung, nhưng bọn họ sẽ phát hiện ra thứ mà mình tìm kiếm trong ký ức đã không còn xảy ra vào ngày hôm qua, mà là đã trôi qua rất lâu rồi.

Sau khi con cái qua tuổi dậy thì lần lượt trưởng thành, cảm giác xa lạ này sẽ ngày càng mãnh liệt.

Linh Hi đang là nghiên cứu sinh trong trường Đại học đứng đầu cả nước. Linh Mai cũng đã tốt nghiệp Đại học Ngoại Ngữ nổi tiếng.

Con cái lớn khôn cũng có nghĩa là cuộc sống cũng sẽ có những mối quan hệ của riêng mình, không còn chuyện gì cũng lấy ba mẹ làm trọng tâm, thậm chí còn sản sinh cảm giác phản cảm không muốn bị quản thúc.

Ba mẹ sáng suốt sẽ không lo lắng, bởi vì đã đến lúc hóa thành bóng lưng, ngày càng đi xa bọn họ.

Mấy năm gần đây, lĩnh vực trí tuệ nhân tạo phát triển mạnh mẽ, một lượng lớn sản phẩm tiện lợi AI đã xuất hiện trong ngành, mang đến sự thay đổi to lớn trong cuộc sống con người.

Bệnh viện Đông Y đứng đầu dưới sự đầu tư của Quân Liên đã không ngừng đột phá những điều mới lạ trong giới chữa bệnh, liên tục tạo ra kỳ tích.

Thế nhưng vào thời điểm công thành danh toại nhất, Thẩm Dực lại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, lần lượt buông việc trong công ty, trở về cuộc sống bình thường hơn.

Cuộc đời giống như một chuyến du lịch mang theo gánh nặng, trong ba lô từ nhẹ đến nặng. Mãi đến khi nhìn thấy điểm cuối thì danh lợi, thành tựu, huy hoàng và thất bại đều hóa thành hư không, chỉ để lại người đã bầu bạn cùng mình đi đến cuối đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK