Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy cậu nói thế nào?”

 

Sắc mặt của Mặc Tu Trần cũng thay đổi, lông mày khế ngưng tụ.

 

Cố Khải không vui trả lời: “Tôi có thể nói cái gì được, tôi lại không thể nói với cô ấy rằng cậu đã làm xét nghiệm rồi, đã thế cậu còn cầm giấy chẩn đoán vô sinh. Vừa nãy cô ấy còn nói với tôi, thời thơ ấu của cậu quá cô đơn, không giống như cô ấy lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Cô ấy muốn sinh cho cậu một đứa con, cho cậu một mái ấm hạnh phúc và trọn vẹn.”

 

Đầu bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần mắt tiếng, trong chốc lát chỉ có tiếng thỏ dốc ở hai đầu điện thoại.

 

Cố Khải siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu ổn định tâm trạng, một lúc sau mới nói tiếp: “Tu Trần, ba của tôi vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị cho Nhiên Nhiên. Bây giờ cậu phải xua tan suy nghĩ muốn có con của cô ấy, cứ tiếp tục thế này thì sớm hay muộn cũng không giấu được nữa.”

 

“Tôi biết rồi.”

 

Giọng nói của Mặc Tu Trần đầy cảm xúc phức tạp, mặc dù những lời này được Có Khải nói lại cho anh biết, nhưng dường như anh lại chính tai nghe thấy Nhiên Nhiên nói với mình.

 

Trước mặt anh xuất hiện hình ảnh cô vì anh đau lòng mà rơi nước mắt, trái tim anh chợt mạnh mẽ co lại.

 

“Bây giờ Nhiên Nhiên đang ở đâu?”

 

“Cô ấy đến phòng của Ôn Cẩm rồi.”

 

“Tôi cúp máy trước đây.”

 

Mặc Tu Trần bỏ lại một câu, cúp điện thoại của Cố Khải, anh bảo Đàm Mục đến bệnh viện gặp Ôn Cẩm, không biết lúc này Đàm Mục đã rời khỏi phòng của Ôn Cẩm hay chưa.

 

Bởi vì mọi chuyện liên quan tới Nhiên Nhiên, anh càng không muốn Nhiên Nhiên sẽ đụng phải Đàm Mục.

 

Một ngón tay dài ấn vào số của Đàm Mục, chuông vang lên hai lần, rất nhanh được kết nối, giọng nói của Đàm Mục truyền đến, Mặc Tu Trần lập tức hỏi: “Đàm Mục, cậu vẫn ở phòng của Ôn Cẩm à? Nhiên Nhiên đến phòng bệnh của Ôn Cẩm, cậu có gặp cô ấy không?”

 

“Tôi vừa ra khỏi phòng của Ôn Cẩm, đụng phải Ôn Nhiên ở trên hành lang, tôi nói chuyện với cô ấy vài câu, bây giờ về VU Ẳ Đầu bên kia điện thoại, Đàm Mục liếc nhìn Ôn Nhiên đang đứng trước mặt, giọng điệu thản nhiên và bình tĩnh, khả năng nói dối cũng thuộc loại đỉnh cao.

 

Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Cậu để Nhiên Nhiên nghe điện thoại đi.”

 

Một lúc sau, giọng nói của Ôn Nhiên truyền đến, xuyên qua làn sóng điện thoại, giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai: “Tu Trần, có chuyện gì vậy?”

 

“Anh nghe Đàm Mục nói em đến bệnh viện, sao em lại không ở trong nhà máy làm việc?”

 

Cảm xúc mờ mịt trong mắt Mặc Tu Trần tan biến, ấm áp dâng lên, giọng điệu bắt giác nhuốm lên ba phần dịu dàng và ấm áp.

 

Khoé môi Ôn Nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Chu Lâm đưa cho em một thứ, em mang đến cho anh em xem, đúng rồi, lát nữa anh không phải đến đón em đâu, em từ bệnh viện về thằng nhà luôn.”

 

“Chu Lâm đến gặp em?” Giọng nói của Mặc Tu Trần có chút kinh ngạc.

 

“Vâng, cô ấy đến gặp em, nói rằng hai ngày nữa cô ấy sẽ rời khỏi thành phố G đến thành phố khác, à, cụ thể thế nào thì tối về em nói với anh sau.”

 

“Người bên trên? Chu tổng, anh có thể nói chút thông tin về ông lớn này cho chúng tôi nghe không. Chúng tôi thật sự rất hiếu kỳ.” Lâm Thiến mang vẻ tò mò hỏi Chu Đào.

 

Gương mặt Chu Đào lập tức mang vẻ lo sợ, đồng thời, lúc này ánh mắt anh ta âm thầm nhìn sang phía gương mặt nhỏ bé của Trang Noãn Noãn, anh ta ho nhẹ một câu: “Mọi người hỏi mấy chuyện này làm gì, bây giờ tôi là ông chủ của mọi người, mọi người cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi, mọi người đừng có ý kiến gì nữa. Nhanh dàn dựng và luyện tập tác mục biểu diễn mới là quan trọng.”

 

“Chu tổng, anh cứ nói chúng tôi nghe đi mà. Chúng tôi thật sự muốn biết ông chủ lớn đang đầu tư phía sau chúng tôi là ai, như vậy sau này chúng tôi gặp ngài ấy cũng biết đường cảm ơn.” Diệp Mạn Ni cũng vô cùng muốn biết.

 

Sắc mặt Chu Đào lập tức nghiêm túc mấy phần: “Sau này đừng hỏi chuyện này nữa, bây giờ mọi người làm tốt chuyện của mình là được. Chỉ cần mọi người tự cố gắng, tiếng tăm sẽ theo đó mà tới, những việc khác không cần lo lắng.”

 

Diệp Mạn Ni cắn môi, có hơi ấm ức nói: “Ừm.”

 

Nói xong cô ta lại bảo: “Vậy chuyện của Trang Noãn Noãn thật sự cho qua hay sao? Có phải sau này tôi gặp chuyện như vậy, tôi cũng có thể nhận công việc riêng không?”

 

“Không được, Noãn Noãn là một ngoại lệ, sau này mọi người quan trọng chuyện của nhóm là được, đừng nghĩ chuyện nhận việc riêng gì, cứ làm tốt âm nhạc của mình mới là điều cấp thiết.” Ánh mắt Chu Đào mang vẻ cảnh cáo.

 

“Chuyện gì thế vậy! Chu tổng, sao cô ta được chứ, thật là bất công quá.” Lâm Thiến hừ một tiếng, khoát tay.

 

Lam Sơ Niệm khuyên một câu: “Lần này không phải Noãn Noãn có tình, mọi người đừng trách cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK