Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng, thưa ngài tổng thống. Có chuyện rất gấp cần ngài lập tức quay về xử lý.”

 

Hiên Viên Thần đặt đũa xuống, nhìn âm m lão tướng quân: “Thật không khéo, Lâm lão tướng quân, xem ra tôi phải đi trước.”

 

“Ngài tổng thống khách khí rồi, vẫn còn quốc gia đại sự, không dám giữ ngài lại.”

 

Lâm lão tướng quân đứng dậy.

 

Lâm Băng Nguyệt ở một bên có chút mất mác, anh muốn đi rồi sao? Giờ chỉ mới 8 giờ tối!

 

Người nhà Lâm gia cung kính tiễn Hiên Viên Thần ra cửa. Lâm Băng Nguyệt muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn Hiên Viên Thần lên xe, cửa xe đóng lại.

 

Hiên Viên Thần hạ cửa kính xe, cuối cùng dặn dò một tiếng, đoàn xe liền rời đi.

 

Lý Sâm ngồi bên cạnh Hiên Viên Thầp sông m thở ra một hơi.

 

“Ông làm rất tốt.”

 

Hiên Viên Thần quay đầu khen ngợi một tiếng.

 

Lý Sâm không khỏi mỉm cười: “Đó là vì tôi đã làm nhiều rồi đúc kết được kinh nghiệm.”

 

Hiên Viên Thần không khỏi mím môi cười: “Có sao? Tôi để ông làm qua rất nhiều rồi sao?”

 

“Là lão phu nhân bên kia, cũng đã không dưới 10 lần. Bây giờ lão phu nhân đều không tin là ngài thật sự bận rộn nữa.”

 

Hiên Viên Thần cũng bắt lực. Anh cảra áhấy mm có chút say, suy nghĩ có chút nóng lên, trong đầu đều là hình ảnh của Tô Thắm.

 

“Thưa ngài, về toà nhà tổng thống sao?”

 

Lý Sâm hỏi.

 

Hiên Viên Thần liếc mắt, đáp một câu: “Thuận đường thay tôi đi đón một người.”

 

Lý Sâm lập tức hiểu được cần phải đón ai rồi, nhưng ông vẫn giả vò không biết hỏi: “Đón ai?”

 

“Tô Thấm.”

 

Hiên Viên Thần nhắm mắt lại, ngữ khí kiên định.

 

Lý Sâm giật mình vài giây, mở tắm chắn ra, dặn dò vệ sĩ lộ trình đường đi.

 

Lý Sâm nhìn Hiên Viên Thần, ông không khỏi có chút lo lắng: “Thưa ngài, ngài Khôift lo lắng phu nhân biết sự tồn tại của Tô Thám sao? Bây giờ bà ấy đang cố ý tác thành cho ngài cùng Lâm tiểu thư.”

 

“Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để giới thiệu Tô Thám với bà.”

 

Hiên Viên Thần mở mắt, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra sự bắt đắc dĩ.

 

“Con người Tô Thắm vô cùng tốt, không hề kém Lâm tiểu thư, chỉ là gia cảnh có chút đơn bạc.”

 

Lý Sâm ngầm ra hiệu.

 

“Tôi không ngại cô ấy do ai sinh ra, gia cảnh thế nào. Tôi chỉ cần một mình cô ấy.”

 

Giọng nói Hiên Viên Thần đặc biệt trầm thấp, có lực.

 

Giống như một con dã thú, nhìn chằmzeằm ` À+ 2 ` £ Ä . mm ` vào con môi của mình, bât kê dưới hoàn cảnh nào, anh đều sẽ không bỏ cuộc.

 

Lý Sâm chưa bao giờ thấy Hiên Viên Thần để tâm một người con gái như vậy, Tô Thắm là người đầu tiên.

 

Lý Sâm không dám nói gì nữa, ông hiểu rõ, muốn ngài tổng thống từ bỏ Tô Thám là không có khả năng.

 

“Ngài có muốn gọi trước cho Tô Thám không, để cô ấy chuẩn bị cùng ngài về toà nhà tổng thống?”

 

Lý Sâm hỏi.

 

“Không cần, cho cô ấy một chút kinh hỉ đi!”

 

Hiên Viên Thần cong môi cười.

 

Tô Thắm ở trong phòng không thể bìniigiïnh được liền đến phòng làm việc của lào đã lâu không luyện chữ, lúc trước mỗi khi trong lòng buồn bực, ba sẽ để cô luyện chữ, luyện thư pháp.

 

Hiện tại, lúc luyện thư pháp quả nhiên mỗi bút mỗi nét đều khiến cô không thể phân tâm, tâm tư bình tĩnh trỏ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK