Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đặt áo vest lên thanh sắt cao bên cạnh, rồi quay đầu nhìn những người xung quanh nói: “Đừng lề mề nữa, tôi không có thời gian chơi với mấy người quá lâu đâu.”

 

“Mẹ nó, thằng oắt con này lấy đâu ra tự tin vậy.” Tên cầm đầu gần như tức đến phát điên, anh ta lập tức vung gậy tiến về phía trước, đám đàn em bên cạnh anh ta cũng không tụt lại phía sau, Hình Nhất Phàm lập tức bị sáu bảy thanh sắt cùng lúc tấn công đến.

 

Nhưng mà, trong màn đêm, nhóm người này hoàn toán đánh vào không khí, bởi vì Hình Nhất Phàm phản ứng quá nhạy cảm, bọn chúng chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của Hình Nhất Phàm đã biến mắt. Khi chúng phản ứng lại thì Hình Nhất Phàm đã như một bóng ma xuất hiện sau lưng bọn chúng rồi. Lần này, Hình Nhất Phàm cũng không đợi họ tấn công nữa, anh nhắc đôi chân thon dài của mình lên, đạp tên lưu manh trước mặt xuống đất, mà thanh sắt trong tay anh cũng bắt đầu bình tĩnh công kích, tiếp tục đánh cho những tên côn đồ còn lại nhếch nhác không nỡ nhìn, lâu lâu lại phát ra tiếng la hét.

 

Hình Nhất Phàm dọn dẹp sạch sẽ năm sáu người trong nháy mắt, còn hai người ở đằng kia đang lùi lại, bọn chúng không dám tin lại gặp phải một nhân vật lợi hại như vậy, đây là muốn lấy mạng chúng mà.

 

“Các người định cút đi, hay tiếp tục đây?” Hình Nhát Phàm quay người ép sát bọn chúng, sát khí bao trùm khắp cơ thể anh.

 

Hai người đàn ông đang lùi lại thì đột nhiên va phải thanh sắt mà anh treo tây trang, mắt thấy áo của Hình Nhất Phàm sắp rơi xuống đất đầy bụi bẩn.

 

Ánh mắt anh có chút gấp gáp, lập tức bước nhanh tới, vươn tay muốn bắt lấy. Lúc này, tên cầm đầu nhân cơ hội dùng gậy đánh vào lưng anh, đồng thời trong tay anh còn cầm theo một con dao, anh ta tức đến đỏ mắt rồi. Lúc này.

 

anh ta thậm chí có ý nghĩ giết chết Hình Nhất Phàm. Con dao trên tay mạnh mẽ đâm về phía lưng của Hình Nhất Phàm. Hình Nhất Phàm bị đánh một gậy, lập tức cầm áo vest của mình quay người lại, con dao xoẹt qua cánh tay của Hình Nhất Phàm, tạo thành một vết cắt.

 

Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm phút chốc như biến thành một con báo. Anh giơ chân đá vào tay của người đàn ông, tay đang cầm dao của anh ta lập tức không vững. Hình Nhất Phàm lại lần nữa đạp vào ngực anh ta. Anh gần như không cần dùng tay đã đánh cho tên đó lùi về sau, lăn quay ra đất.

 

Hình Nhất Phàm lại một lần nữa đạp vào ngực anh ta, đè anh ta xuống đất.

 

Lúc này, sự dữ tợn trên cơ thể của Hình Nhất Phàm khiến những tên côn đồ vừa mới ngồi dậy được xung quanh anh không đủ dũng khí để tiến tới khiêu khích anh, bởi vì sát khí của anh khiến chúng sợ hãi.

 

“Mày dám làm tao bị thương.” Hình Nhất Phàm thực sự đã nỗi giận.

 

Người đàn ông bị anh dẫm lên suýt nữa bị anh đập nát ngực, dường như nhìn thấy tử thần đang vẫy gọi, anh ta lập tức kinh hãi, run lẫy bẩy, vội vàng cầu xin tha mạng.

 

“Tha mạng! Anh tha cho tôi đi! Tôi chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi. Tôi còn có ba mẹ già, con nhỏ ở nhà…” Người đàn ông khóc lóc van xin.

 

Hình Nhất Phàm không vì anh ta cầu xin mà tha cho anh ta, chỉ là vì anh đang vội nên lười dạy dỗ anh ta thôi.

 

Nhưng mà, lúc rời đi, anh vẫn giãm gãy một bên xương bánh chè của anh rồi mới giận dữ bỏ đi.

 

Bên ngoài tay áo đen của anh đã bắt đầu rỉ máu, anh không hề quan tâm đến, bước nhanh về phía xe của mình, rút tờ giấy ra chặn máu lại, với vết thương hiện tại anh phải đến bệnh viện xử lý một chút. Song, Hình Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, hình như cốp sau xe có hộp thuốc.

 

Nhưng bây giờ anh không có thời gian để làm.

 

Anh lùi xe đi thẳng ra ngoài đường, phóng xe đến vỉa hè cách đó không xa mới xuống xe, nhắc hộp thuốc trong cốp xe ra, tìm băng gạc, cởi áo sơ mi đen ra. Anh cắn miễng băng gạc, dùng một tay thành thạo băng bó lại vét thương.

 

Vết thương dài khoảng 8cm được băng gạc chặn lại, máu cũng ngừng chảy.

 

Hình Nhất Phàm vừa nhìn giờ vừa mặc áo sơ mi, 8 giờ 10, những ngón tay mảnh khảnh của anh chậm rãi cài cúc áo lại.

 

Anh nhấn mạnh chân ga dưới chân, chiếc xe địa hình lao đi. Lúc đến được cổng khách sạn nơi tổ chức tiệc của công ty Bạch Thế Trạch thì cũng đã 8 giờ 25 phút. Hình Nhất Phàm bước xuống xe, rướn người ra ghế sau lấy áo vest, đưa tay phủi bụi trên đó, chắc chắn rằng chiếc áo vẫn còn sạch sẽ, anh mặc vào ngay ngắn, cũng che đi vết cắt trên áo. Trong thoáng chốc, anh khôi phục lại hình ảnh quý công tử của nhị thiếu gia nhà họ Hình Anh bước vào sảnh khách sạn rực rỡ ánh đèn, nhấn số tầng tám thang máy.

 

Khi thang máy đến sảnh tiệc tầng tám, anh thong dong bước ra ngoài, bên ngoài vẫn còn có nhân viên đang kiểm tra thiệp mời.

 

“Thưa tiên sinh, ngài là khách của công ty Hào Đức sao am”

 

“Đúng vậy.” Hình Nhất Phàm gật đầu đáp lại.

 

“Vậy xin hỏi ngài có mang theo thiệp mời không ạ?”

 

“Cậu vào nói với Tạ Đức tiên sinh rằng tôi là phó chủ tịch tập đoàn Lam thị, chắc ông ấy sẽ biết.” Hình Nhất Phàm cũng không muốn khai tên của mình, bởi vì anh không muốn tiết lộ ra gia thế nhà họ Hình.

 

Nhân viên ở cổng nghe thấy danh tính phó tổng của anh, lập tức không dám lơ là nói: “Xin chờ một chút ạ.”

 

Sau đó, lập tức có người đẩy cửa đi vào sảnh tiệc tìm Tạ Đức. Trong sảnh tiệc lúc này, Bạch Hạ đang buồn chán ngồi trên sô pha, trong những người đang nói cười ngoài kia, ngoài ba ra cô không quen biết ai cả. Trong khi đó, Diệp Giai Mị và mấy vị phu nhân ăn mặc nho nhã đang nói cười vui vẻ, như thể bà ta vô cùng hoà nhập vào bữa tiệc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK