“Khi anh nhìn thấy người anh yêu hạnh phúc và không liên quan tới anh nữa, anh cam tâm sao? Tôi thì không thể cam tâm được.” Ánh mắt Nghê Yên hiện lên sự đau khổ, cô ta ngẳng đầu nhìn Mộ Phi nói: “Mộ tiên sinh, chúng ta hợp tác đi! Anh có được người phụ nữ của anh, tôi có được người đàn ông của tôi.”
Mộ Phi thấy sự quyết tâm trong ánh mắt Nghê Yên, anh nhíu nhíu mày: “Nghê tiểu thư, cho dù cô muốn làm gì thì tôi cũng không cho phép cô làm hại Đường Tư Vũ.”
“Mộ tiên sinh, trong chuyện tình cảm tổn thương là điều không thể tránh khỏi, khi tôi và Liệt Hàn nối lại tình xưa, anh đúng lúc có cơ hội về bên Đường Tư Vũ. Đến lúc đó, anh phải nắm chắc cơ hội đó.”
Nghê Yên vừa nói vừa cười đứng lên.
Mộ Phi cũng đứng lên: “Nghê tiểu thư tự tin có thể trở lại bên cạnh Hình Liệt Hàn nhỉ?”
Sự tự tin dưới đáy mắt Nghê Yên không hề thuyên giảm: “Tôi rất tự tin, mặc dù Đường Tư Vũ và Liệt Hàn đã có con nhưng tôi chắc chắn có thể giành lại được trái tim của anh ấy.”
Ánh mắt Mộ Phi hiện lên sự mong đợi: “Nếu như vậy, tôi cũng hy vọng Tư Vũ trở về bên cạnh tôi.”
“Mộ tiên sinh, vậy thì chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nghê Yên có câu này của anh ta là đủ rồi, cô biết Hình Liệt Hàn là một người không dung tha cho một hạt cát nào trong mắt, chỉ cần Mộ Phi và Đường Tư Vũ có sự mờ ám gì đó chưa dứt, Hình Liệt Hàn nhất định sẽ nảy sinh vết rạn tình cảm đối với Đường Tư Vũ, mà cô sẽ nhân cơ hội này tiến vào.
Mộ Phi không bày tỏ gì cả, anh ta nói với trợ lý: “Tiễn Nghê tiêu thư xuống.”
Hình dáng cao gầy của Nghê Yên tự tịn sải bước rời khỏi.
Mộ Phi nhìn dáng vẻ cô ta, ít nhiều cũng nghe qua câu chuyện về gia tộc của cô ta.
Người phụ nữ Nghê Yên này sau cùng cũng có được quyền thừa kế tập đoàn Nghê thị, cũng là một người không thể xem thường được.
Một suy nghĩ thầm kín dâng lên dưới đáy lòng Mộ Phi, anh ta cười lạnh một tiếng, Hình Liệt Hàn thật sự xui xẻo, vừa mới chạm phải hai đối thủ đáng gờm giờ lại đến một người bạn gái cũ có gia thế không tệ. Nếu như tái hợp tình cảm thất bại, Nghê Yên có thể vì yêu sinh hận mà báo thù lại Hình Liệt Hàn hay không?
Xem ra, trò chơi này càng ngày càng đặc SAC “Tư Vũ, anh thực sự hy vọng em có thể trở về bên anh.” Mộ Phi thấp giọng lẫầm bầm, cho thấy sự không chết tâm.
Yêu cầu 6h30 tối, Tô Hi thấy Ôn Lệ Thâm vẫn chưa trở về, cô tự nhiên cũng có sắp xếp của mình. Vừa hay cô cũng không cần phải nói rõ với anh một tiếng, hơn nữa tối nay cô cũng chuẩn bị quay trở về nhà của mình.
Tô Hi đeo một chiếc túi nhỏ sau lưng, trên tay cầm một chiếc túi đựng hai bộ quần áo và bộ mỹ phẩm mà cô thường xuyên sử dụng. Cô lấy chìa khóa xe trong tủ cạnh phòng khách rồi đi ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm đối với cô rất hào phóng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể lái xe anh ra ngoài.
Tô Hi vừa cất đồ vào trong cốp xe, vừa lái xe ra tới cửa liền bị một chiếc xe con màu đen vừa trở về chặn trước mặt.
Cô nhìn chiếc xe này, trái tim lập tức căng thẳng, sao có thể trùng hợp như vậy, Ôn Lệ Thâm đã về rồi sao?
Tô Hi ngồi trong xe không động đậy, cô cho rằng Ôn Lệ Thâm sẽ nhường đường cho cô, nhưng hiển nhiên là người đàn ông đối diện đang đợi cô xuống xe.
Hai chiếc xe cứ thế đối diện với nhau, Tô Hi gạt cần số và lùi xe sang một bên để cho xe của Ôn Lệ Thâm đi vào, xe của Ôn Lệ Thâm dừng lại bên cạnh xe cô, anh đầy cửa xuống xe.
Hình như hôm nay anh đi mở cuộc họp chính thức gì đó, cả người chỉnh tề, đầu tóc cũng vô cùng chải chuốt, Tô Hi hạ cửa Ä = £ Ề ` vu ố.A số xe xuông, hướng phía anh cười: “Vê rồi à!”
“Em đi đâu?” Ôn Lệ Thâm híp mí mắt ngóng nhìn cô.
“Tôi… tôi ra ngoài ăn cơm cùng quản lý và trợ lý của tôi.” Tô Hi cười nói.
“Mấy giờ về?” Ôn Lệ Thâm tiếp tục hỏi.
Tô Hi chớp chớp mắt: “Hôm nay có thể tôi sẽ đi chơi về khá muộn, vì vậy tối nay tôi sẽ về nhà của tôi, anh không cần chờ tôi về đâu.”
Ôn Lệ Thâm nghe xong, khuôn mặt anh tuần có hơi không vui: “Đang sống tốt vậy, sao em lại muốn đi? Chẳng lẽ ở chỗ tôi không thoải mái sao?”
“Không phải, tôi đi chơi về khá muộn…”
“Định đi đâu chơi?” Ôn Lệ Thâm rõ ràng rất đề ý.
“Xem bộ phim điện ảnh lần đầu được công chiếu của tôi, mười hai giờ mới chiếu, xem xong một hai giờ mới về nhà được.” Tô Hi đành phải nói thật.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm sâu xa tiếp tục khóa chặt trên mặt nhỏ của cô, lại hỏi: Xem với ai?
“Quản lý và trợ lý của tôi!”
Tô Hi trả lời, cô ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng mà.
Ôn Lệ Thâm đột nhiên kéo cửa xe của anh, lấy điện thoại của anh ở trong đó ra, sau đó, đi tới cửa ghế lái phụ của Tô Hi, kéo ra và ngồi vào.
Cả nhà nhớ truyen3.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen3.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!