Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 634:

 

Mà Ôn Lương Diệu cũng không hề từ chối, trực tiếp uống cạn ly rượu, tiếp đó, mấy người phù rễ lại xấu xa đưa cho anh ly khác, hình như đang cười nói điều gì đó, Ôn Lương Diệu bị ép bất đắc dĩ lại uống liên tiếp thêm mấy li nữa.

 

Trên mặt Từ Dương lộ ra một chút lo lắng, cô ta không ngờ Ôn Lương Diệu lại bị chuốc rượu, cô ta lo rằng anh sẽ bị chuốc say mắt.

 

Vừa hay bên đó cũng có mấy phù rễ cũng ở đó, Từ Dương lập tức đứng dậy đi sang bên đó, đôi mắt to tròn trong sáng của Hình Nhất Nặc khẽ trợn trừng, nhìn thấy Từ Dương đi qua bên đó, khi có một người khách đến rót rượu cho Ôn Lương Diệu, Từ Dương khẽ cười nhận lấy: “Em thay anh ấy uống một ly, mọi người không được chuốc rượu anh ấy nữa.”

 

Trong lúc mọi người hơi sững sờ, Từ Dương cầm lấy ly rượu đó uống, đến cả Ôn Lương Diệu cũng ngây người nhìn cô ta, không ngờ rằng cô lại tới đỡ rượu giải vây cho anh.

 

Những phù rể và khách mời nam khác cũng đều sáng tỏ, nếu Ôn Lương Diệu đã có Từ Dương đỡ rượu cho rồi, vậy thì không cần chuốc rượu em trai của chú rễ nữa.

 

Ôn Lương Diệu cũng đã có chút say, thân hình cao lớn của anh khẽ lùi về sau một bước, Từ Dương lập tức đưa tay ra đỡ anh lại: “Ôn nhị thiếu gia, anh say rồi sao?

 

Có cần em đưa anh về nghỉ ngơi không?”

 

Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Không cần, tôi chưa say.”

 

“Nhưng em thấy hình như anh say rồi đó!”

 

Từ Dương có thể ngửi thấy mùi rượu từ người anh.

 

Hình Nhất Nặc đang ngồi ở ghế cũng lo lắng đứng bật dậy, cô nhìn Ôn Lương Diệu bị chuốc mấy ly rượu, hình như anh ấy không có uống! Có điều, cô chỉ là một thiếu nữ 15, 16 tuổi, đương nhiên cô không thể không biết ngại mà đi đến bàn rượu của người lớn được, cô chỉ có thể ngồi ở một bên lo lắng trơ mắt nhìn, nhìn cảnh Từ Dương lo lắng đỡ Ôn Lương Diệu, trong lòng cô như có gì đó vô hình đang chèn xuống.

 

Ôn Lương Diệu thực sự không thắng nổi men rượu, lúc này anh đang ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì, Từ Dương ngồi bên cạnh anh, thấp giọng hỏi anh.

 

Cậu nhóc là một người không thể ngồi yên, Hình Chính Đình đang ngồi cùng Ôn lão gia và một nhóm khách cùng tuổi uống rượu nói chuyện, Tưởng Lam nói với Đường Tư Vũ: “Tư Vũ, lát nữa con đưa Liệt Hàn về khách sạn nghỉ ngơi, mẹ đưa Tiểu Hi đi ra ngoài chơi.”

 

Nói xong, gọi Hình Nhất Nặc: “Tiểu nặc, chúng ta cùng đi đi.”

 

“Dạ! Vâng ạ.”

 

Hình Nhất Nặc đành vội vàng nhìn về phía Ôn Lương Diệu một chút, cô cắn môi suy nghĩ, nói với Tưởng Lam: “Me, đợi con một chút.”

 

Nói xong, cô rảo bước lớn đi về phía Ôn Lương Diệu, lấy dũng khí đi qua đó quan tâm anh một chút.

 

Ôn Lương Diệu đang yên tĩnh cầm ly rượu lên uống, Từ Dương ở bên cạnh cũng không thể mãi làm phiền anh, liền nói chuyện với những phù dâu khác, đồng thời không ngừng chú ý đến tình hình chỗ anh.

 

Lúc này, ở phía sau vang lên một giọng nói thiếu nữ trong trẻo: “Anh Lương Diêu, anh không sao chứ!”

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu hiện ra tia rối loạn, sau đó, anh vội lấy lại thần sắc, quay người nhìn Hình Nhất Nặc, cong môi cười: “Không sao.”

 

Hình Nhất Nặc nhìn mấy người phù rể cao lớn này, cô ngắng đầu lên, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo: “Anh Lương Diệu của em không biết uống rượu, mọi người đừng chuốc rượu anh ý nữa!”

 

Điều này khiến mấy người phù rễ giật mình, họ trực tiếp bị một cô nhóc cảnh cáo.

 

Trong lòng Ôn Lương Diệu cũng nhanh chóng có chút cảm động, cô nhóc này to gan thật, nhưng vẻ mặt này của cô thực Sự vô cùng đáng yêu.

 

Mấy người phù rễ cũng không dám đối xử với cô như người bình thường! Dù sao cô cũng là con gái của Hình gia, là em gái của Hình Liệt Hàn, càng không dám trêu chọc cô và Ôn Lương Diệu, vì vậy biểu cảm của mấy người phù rễ này có chút choáng váng và sững sờ.

 

“Tiểu Nặc, đừng lo lắng, mấy anh trai này chỉ đang đùa với anh thôi.”

 

Ôn Lương Diệu nói xong, đưa tay ra định xoa đầu cô.

 

Hình Nhất Nặc nhìn gương mặt anh tuấn của anh đã hơi ửng đỏ, đột nhiên tim đập thình thịch, sau đó đỏ mặt quay người chạy đi mát.

 

Vốn dĩ Ôn Lương Diệu đã có làn da trắng ngần, lại thêm chút đỏ của men rượu trông lại càng dịu dàng như ngọc, cảm giác như một mỹ nam thời cổ đại.

 

Hình Nhất Nặc chạy rất nhanh ra ngoài, xém chút nữa đụng phải một người, Tưởng Lam giật nảy mình, đợi đến khi cô chạy đến bên cạnh bà, liền thấp giọng hơi quở trách: “Chạy cái gì đấy!”

 

Hình Nhất Nặc đỏ mặt, ấp úng không nói nên lời, đúng vậy! Cô chạy cái gì chứ!

 

Nhưng, vừa nãy cô chạy giống như có cái gì đuổi theo cô vậy, khiến cô hoảng loạn đến mức hết hồn.

 

Hình Liệt Hàn nói không uống rượu, nhưng cũng đã uống nhiều hơn một chút, ít nhất là anh cũng đã ngà ngà say rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK