Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều này khiến mặt mũi của người mẹ ruột như cô vứt đi đâu?

 

*Cố Dĩ Mục, buông tay.”

 

Một giọng nói nghiêm khắc trách mắng của người đàn ông vang lên, khuôn mặt tuần tú của Cố Thừa Tiêu không khỏi nhìn con trai chằm chằm.

 

“Con không muốn, con muốn chị gái xinh đẹp ở lại đây ăn cơm.” Cậu nhóc nói xong lại siết chặt tay, sợ ba đến kéo mình ra.

 

“Tiểu Mục, cháu như này là rất bất lịch sự, cháu buông chân chị gái này ra trước có được không? À không, Tiểu Mục cháu không được gọi là chị, nên gọi là dì.”

 

Hồng Mỹ San mỉm cười đứng dậy, đối với Hứa Tâm Duyệt cũng rất thân thiện.

 

Ngược lại người đàn ông bên cạnh nhướng mày, không hài lòng để con trai nhận người dì này, dù sao chuyện gì của cô anh cũng đều biết.

 

Điều nực cười là người phụ nữ này vậy mà lại không nhận ra anh?

 

Hứa Tâm Duyệt thật sự là không nhận ra, tối hôm đó cô say đến mức đầu óc quay cuồng, nhìn người đều là hai tầng bóng dáng, cho nên không thể hy vọng cô sẽ nhận ra người đàn ông này.

 

Hứa An An nhìn Hồng Mỹ San cũng làm thân, cô ta cảm thấy không thẻ giữ Hứa Tâm Duyệt ở lại đây.

 

Cô ta đứng dậy đến chỗ Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói: “Tâm Duyệt, không phải là em đi chăm sóc bà ngoại sao?

 

Sao lại có thời gian đến đây?” Ánh mắt hàm chứa ý cười, nhưng trong nụ cười lại biểu thị sự cảnh cáo rõ ràng.

 

Người khác nhìn không ra nhưng Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn là biết, Hứa An An đây là đang tìm lý do để cô thoát thân! Đúng lúc, Hứa Tâm Duyệt cũng không biết làm thế nào với cảnh tượng ngại ngùng này, cô vội vàng nói: “Đúng vậy, tôi phải đi chăm sóc cho bà ngoại.”

 

Nói xong cô cúi đầu nói với cậu nhóc: “Bạn nhỏ này, ngại quá, chị không thể ở lại đây, chị phải về nhà, buông chị ra có được không nào?”

 

Cậu nhóc đôi mắt ngắn nước, lộ ra vẻ mát mát chỉ đành buông tay ra, Hồng Mỹ San bế cậu lên giữ Hứa Tâm Duyệt lại: “Hứa tiểu thư, ở lại ăn bữa trưa rồi hãng đi! Dù sao chúng ta đều là người một nhà!”

 

Người một nhà?

 

Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc, Hứa gia và vị phu nhân xinh đẹp này có quan hệ gì?

 

Là thông gia của Hứa gia sao?

 

“Di Cố, thân thể bà ngoại của em họ cháu không tốt, em ấy phải quay về chăm sóc.” Hứa An An tiếp tục viện cớ cho Hứa Tâm Duyệt rời đi.

 

Hứa Tâm Duyệt lúng túng cũng muốn thoát thân, cô vội vàng nói: ‘Đúng vậy, tôi nên về thôi.”

 

Nói xong cô vẫy tay với cậu nhóc: “Bạn nhỏ, tạm biệt.”

 

Lúc Hứa Tâm Duyệt muốn rời đi, Hứa An An lập tức nói: “Chị tiễn em.”

 

Không đợi Hứa Tâm Duyệt nói xong, Hứa An An tiễn cô ra ngoài cửa?

 

Cô ta đây đâu gọi là tiễn? Cô ta căn bản là muốn giám sát Hứa Tâm Duyệt rời đi.

 

Trên bàn ăn, Cố Thừa Tiêu nheo mắt, hiểu được vì sao Hứa Tâm Duyệt lại xuất hiện ở nơi này, là con trai mời cô đến, lần trước con trai anh nói là lấy được số điện thoại của một chị gái xinh đẹp, thì ra là của cô.

 

Người phụ nữ đó tiếp cận với con trai anh từ lúc nào?

 

Chẳng lẽ cô ta muốn kiếm lợi ích từ anh?

 

Người phụ nữ như vậy, sau này anh tuyệt đối sẽ không cho cô tiếp cận với con trai nửa bước, cho dù cô có là dì trên danh nghĩa của thằng bé cũng không được.

 

Hứa Tâm Duyệt cảm nhận được ánh mắt như dao găm đó của Hứa An An, cô bước ra khỏi cửa nhà ăn, Hứa An An vẫn đi theo cô, đợi đến lúc cô đi ra ngoài đường lớn, Hứa An An mới mạnh mẽ giữ chặt tay cô lại, lạnh lùng hỏi: “Hứa Tâm Duyệt, sao cô lại xuất hiện ở đây?”

 

Hứa Tâm Duyệt mặc dù cũng có chút buồn bực, ngược lại cô cũng không có tức giận vì cậu nhóc lừa cô, cô lạnh nhạt muốn bỏ tay ra: “Tôi không cần thiết phải giải thích với cô.”

 

“Sao cô lại tiếp cận với đứa bé đó, rốt cuộc cô có mục đích gi?

 

Hứa An An tiếp tục chất vần, vẻ mặt tức giận.

 

Hứa Tâm Duyệt cau mày: “Tôi không có ý muốn quấy rầy các người ăn cơm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK