Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì có một người đàn ông cùng cô chia sẽ mọi thứ, chăm sóc cô, cho cô cảm giác an toàn, thỏa mãn.

 

Chuyện công ty, cô và Lam Thiên Thần cùng nhau xử lý, văn kiện đơn giản Lam Thiên Thần sẽ thay cô giải quyết, các án tử cô và anh sẽ cùng nhau thảo luận trao đổi để xử lý.

 

Bùi Nguyệt Hoàng luôn hi vọng sẽ có một người bên cạnh cô, chia sẻ mọi áp lực với cô, giờ cô tìm được rồi.

 

Lam Thiên Thần chính là chồng của cô.

 

Sáng sớm.

 

Bạch gia.

 

Trong một chiếc xe taxi, Diệp Giai Mị xuống xe, bà ta nhìn cánh cửa sắt cao lớn của Bạch gia cắn chặt răng. Bà ta muốn quay lại Bạch gia lấy đồ của mình, quần áo cùng trang sức châu báu.

 

Tất cả đều là bà ta dùng giá cao mua về, sau này mặc ra ngoài cũng nhất định sẽ có mặt mũi! Bà ta đi vội vàng, cái gì cũng không mang theo, hiện tại trên người bà ta đang mặc đều là váy tùy tiện mua được, hoàn toàn không phải loại bà ta muốn.

 

Bà ta hoài niệm những quần áo cao cấp trước kia mà bà ta mặc, còn co châu báu gần ngàn vạn của bà ta.

 

Diệp Giai Mị đi đến cạnh cửa nhỏ, vươn tay ấn mở vân tay, chỉ nghe lên âm báo, còn có đèn đỏ cảnh báo, biểu hiện nhập sai mã vân tay.

 

Diệp Giai Mị không khỏi khiêp sợ, chẳng lẽ Bạch Thế Trạch đã xóa bỏ vây tay của bà ta rồi sao? Diệp Giai Mị có chút không tin được thử lại lần hai, vẫn như cũ hiểu thị sai, bà ta không nhịn được tức giận đến xanh mặt.

 

Bạch Thế Trạch thật sự là lang tâm cầu phế, thế mà lại đối với bà ta vô tình như vậy, nói thế nào bà ta vẫn là vợ của ông. Diệp Giai Mị cắn môi, bà ta lại nhán loạn mật mã, vẫn như cũ báo sai, Diệp Giai Mị tức giận đá vào cửa, đây là nơi bà ta đã ở 10 năm, hiện tại lại đem bà ta lạnh lùng giam ngoài cửa.

 

Diệp Giai Mị đứng trước cổng Bạch gia nữa ngày cũng không chịu rời đi, bà ta nhìn ngôi nhìn nhắm mắt nghĩ, mặc kệ thế nào bà ta nhất định phải lấy lại những thứ thuộc về mình.

 

Diệp Giai Mị nghĩ đến bên cạnh có một cái cây, hiện tại Bạch Thế Trạch cũng không có nhà, bà ta có thể lẻ vào xem.

 

Diệp Giai Mị như một kẻ trộm lẻ vào trong, bà ta sống ở đây lâu như vậy, tự nhiên sẽ biết làm thế nào để vào trong vì cửa số ở đây có thể mở ra từ bên ngoài.

 

Sau khi Diệp Giai Mị mở ra, bà ta cũng không khỏi mừng thầm, rốt cục cũng có thể đi vào. Bà ta trực tiếp tiền vào, nhìn ngôi nhà sa hoa này lại nghĩ đến ngôi nhà bà ta đang thuê, nội tâm liền vô cùng căm phẫn, quả thực chỗ đó không thể so sánh được nơi này.

 

Diệp Giai Mị đi vào phòng ngủ chính, bà ta phải lấy đi quần áo của mình, nhưng mà lúc đi vào, bà ta không khỏi trợn mắt, tắt cả quần áo của bà ta đều không còn. Bà ta nhanh chóng vọt đến ngăn tủ đựng châu báu, đồng hồ trước mặt, chỉ thấy bên trong trống rỗng, những thứ có giá trị đã biến mát.

 

“Sao lại thế này? Bạch Thế Trạch đã mang đồ của mình đi đâu?”

 

Diệp Giai Mị phát điên rồi, hết thảy nơi này đều là bà ta tỉ mỉ lựa chọn, hiện tại đều không còn?

 

Đối với người yêu tiền như mạng như bà ta, đây chính là một đả kích rất lớn.

 

Bà ta tức giận hét lớn một tiếng, lại đi xem nơi cất giấu những vật quý giá của Bạch Thế Trạch, phát hiện cũng trống không, bà ta như phát điên, có khi nào Bạch Thế Trạch đều đem những thứ quý giá trong nhà đi cầm rồi không?

 

Diệp Giai Mị phát điên, bà ta ném hết mọi thứ bên cạnh, sau đó liền gọi cho Bạch Thế Trạch.

 

Đầu dây bên kia, truyền đến âm thanh lạnh lùng của Bạch Thế Trạch: “Cái gì?”

 

“Bạch Thế Trạch, đồ của tôi đâu? Ông đem đồ của tôi giấu ở đâu? Mau trả lại cho tôi.” Diệp Giai Mị bắt đầu khóc lóc.

 

Bạch Thế Trạch cũng hiểu rõ tinh cách của bà ta, cho nên ông đã sớm để trợ lý và quản gia đem hết tắt cả đi rồi, để ở nhà mới của ông.

 

Ông sẽ không để lại cho người phụ nữ đã lừa gạt không suốt 20 năm này bát cứ thứ gì, bởi vì bà ta xứng đáng.

 

“Những thứ này cũng không thuộc quyền bà có thể lấy đi, nhanh chóng rời khỏi nhà của tôi néu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

 

*Ông… Bạch Thế Trạch, ông thực khốn nạn! Thực độc ác!” Diệp Giai Mị chửi đỏng lên.

 

*So với sự độc ác của bà tôi thấy còn không bằng.” Bạch Thế Trạch nói xong liền tắt điện thoại.

 

Sau khi Diệp Giai Mị đập xong, bà ta liền rời đi, bà ta hiện tại cũng không còn gì nữa, muôn tiên Bạch Thê Trạch chia một nữa.

 

Đáng tiếc, Bạch Thế Trạch không để cho bà ta bất cứ thứ gì. Ông hiện tại đang ở bên ngoài giải sầu, cũng đi công tác, tạm thời không muốn trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK