Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hân Vy là một người đam mê bơi lội, từ nhỏ cô đã được cho đi học bơi để rèn luyện sức khỏe nên bơi lội không hề là khó đối với cô.

 

“Vậy thì chúng ta đi thay đồ bơi đi!” Tưởng Hân Vy đè nghị, cô cầm chiếc vali nhỏ của mình lên, mở vali và lấy một bộ đồ bikini từ trong đó ra.

 

“Chờ đã, em mặc bộ đồ này sao?” Hạng Kình Hạo lập tức nhận ra bộ đồ bơi này quá gợi cảm.

 

“Ừm, em không mang bộ nào khác nữa cả, bộ này bị sao à?” Tưởng Hân Vy khẽ cười hỏi, đây là mẫu đồ bơi bình thưởng thôi mà, anh lo lắng hơi quá rồi.

 

Hạng Kình Hạo làm sao có thể không lo được, người phụ nữ của mình ăn mặc như thế này, lỡ như bị tên đàn ông nào đó nhìn thì chết à.

 

“Em còn bộ nào khác không?”

 

“Vậy em quấn thêm cái váy lụa mỏng bên ngoài nhai”

 

Tưởng Hân Vy đáp.

 

“Được!” Tương Khánh Triển gật đầu đồng ý, nhìn Tưởng Hân Vy lên phòng trên lầu hai thay đồ.

 

Anh cũng lấy đồ đi vào phòng tắm lầu một để thay. Người đàn ông ôm theo quần áo, bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc một chiếc quần bơi, thân trên cường tráng rắn chắc càng làm cho dáng người của anh trở nên quyền rũ.

 

Hạng Kình Hạo nghe thấy có tiếng bước chân từ trên lầu hai truyền đến, anh quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy một bóng dáng thướt tha uyển chuyển bước xuống, thân trên màu xanh nhạt, bên dưới là một chiếc váy mỏng, một loại ma lực khiến cho người đàn ông không khỏi thở gấp tản phát ra.

 

Hạng Kình Hạo bị mất trí nhớ nên đã quên mắt chuyện xảy ra ở vùng núi lần trước. Lúc này đây là lần đầu tiên sau khi mắt trí nhớ, anh nhìn thấy được thân hình của cô, đối với anh là một niềm vui sướng lại ngạc nhiên vô cùng, như thể anh vừa tìm được một món vật báu nào vậy.

 

Tưởng Hân Vy xấu hồ rũ mắt xuống, bước từng bước một đi xuống.

 

Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo cùng nhau đi bộ ra bãi biển bên ngoài. Đây là bãi biển tư nhân, trừ các tàu thuyền ở xa thì không ai được phép vào, toàn bộ bãi biển này đều thuộc về bọn họ.

 

Mặt nước trong vắt thấy đáy, bãi cát trắng, biển phẳng lặng như mặt hồ, không hề có sóng.

 

Tưởng Hân Vy nhìn người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta xuống nước đi!”

 

Hạng Kình Hạo lo lắng hỏi: “Em có biết bơi không?”

 

“Biết! Em biết bơi từ lúc còn nhỏ cơ, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên em đi bơi ở biển.” Tưởng Hân Vy rất tự tin cười, đôi mắt đẹp to tròn của cô nhìn anh chằm chằm: “Em ngược lại hơi lo cho anh đấy.”

 

“Em yên tâm! Cái loại chuyện bơi lội này không làm khó được anh.” Hạng Kình Hạo cũng tự tin đáp.

 

Tưởng Hân Vy vươn tay nắm lấy tay anh, bước từng bước xuống biển, đến lúc nước đã qua ngực, Tưởng Hân Vy đứng đối diện với Hạng Kình Hạo, cười một cái sau đó xoay người, bóng dáng thon thả của cô lập tức lặn xuống biển như một nàng tiên cá Hạng Kình Hạo lập tức lần tìm trong làn nước, chỉ nhìn thấy trong làn nước trong vắt, một bóng người thon thả đang duyên dáng bơi về phía trước.

 

“Chờ anh với.” Hạng Kình Hạo không dám tỏ ra yếu đuối, lập tức lặn xuống nước đuỏi theo cô.

 

Lúc Tưởng Hân Vy ngẳng đầu lên để lấy hơi, mái tóc dài của cô được buộc sau đầu như dải lụa đen buông lỏng trên tấm lưng hoàn mỹ của cô, trông đẹp đẽ lạ thường.

 

Đến lúc cô nổi lên mặt nước, lại không thấy Hạng Kình Hạo ở phía sau, cô lập tức hoảng sợ nhìn xung quanh tìm kiếm. Mà lúc này, trên mặt nước bên cạnh, Hạng Kình Hạo nồi lên mặt nước, mỉm cười với cô: “Em đang tìm anh à? “

 

“Anh… anh doạ em sợ chết được.” Tưởng Hân Vy tức giận la lên, Hạng Kình Hạo lập tức bơi đến bên cô.

 

Nhưng vào lúc này, dù sao Hạng Kình Hạo sau khi bị mắt trí nhớ mới bơi lần đầu, lúc đạp nước không vững, thân thể của anh rơi vào trong nước biển.

 

“Kình Hạo!” Tưởng Hân Vy hít một hơi thật sâu, lặn xuống nước, chỉ thấy dưới mặt nước được nắng chiếu sáng, Hạng Kình Hạo đột nhiên ôm lấy eo cô, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng tiến lại gần.

 

Tưởng Hân Vy khẽ trừng to mắt, người đàn ông này nào có bị chìm chứ, ánh mắt lộ rõ ý cười, mà ngay giây tiếp theo, tay anh vòng ra ôm lấy sau đầu cô, môi mỏng dán lên môi cô.

 

Nụ hôn dưới nước, bởi vì tranh giành hơi thở của đối phương, dường như nụ hôn này đặc biệt quấn lấy nhau.

 

Dưới làn nước, khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Hân Vy đã đỏ bừng, cuối cùng người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, đưa cô lên khỏi mặt nước.

 

Tưởng Hân Vy hơi mắt sức, cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, dựa vào người anh thở gấp không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK