Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được! Anh cũng đã mệt rồi.” Tưởng Hân Vy tuy mệt nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

 

“Anh không mệt, cõng em về vẫn còn đủ sức.” Hạng Kình Hạo kiên trì muốn cõng cô.

 

Tưởng Hân Vy đành nói: “Vậy nếu mệt thì để em xuống, em có thể tự đi.”

 

Hạng Kình Hạo cõng cô cũng đi rất xa, lúc Tưởng Hân y muốn xuống, trên trán anh đã nhiễm một tằng mồ hôi.

 

Tưởng Hân Vy lấy khăn tay, nhón chân lau mồ hôi cho anh. Hạng Kình Hạo thở gấp, đôi mắt mang ý cười nhìn cô, cúi đầu hưởng thụ hành động ôn nhu của cô.

 

“Có mệt không?” Tưởng Hân Vy ôn nhu hỏi.

 

“Không mệt.”

 

Hạng Kình Hạo công môi cười, mặc dù mồ hôi đã đỗ đầy trên phần trán trắng nõn, phá lệ làm gương mặt anh như: có ánh sáng.

 

Hô hấp Tưởng Hân Vy hơi cứng lại, dù gương mặt anh cô đã sớm khắc trong lòng, nhưng đôi khi vẫn thấy tim đập nhanh.

 

“Chúng ta đi chậm lại một chút, anh không cần cõng em nữa.” Tưởng Hân Vy cũng quan tâm anh.

 

Hai người nắm tay, vệ sĩ cũng đều đi chậm lại, bảo trì khoảng cách theo phía sau.

 

Tuần tiếp theo, Tưởng Hân Vy tiếp tục công việc thiết kế, Hạng Kình Hạo cũng thu thập thêm tư liệu về những vấn đề y học mà anh quan tâm. Họ ở lại đây thêm 10 ngày rồi rời đi, quay về thành phố. Chuyến đi này tuy ngắn nhưng cảm giác thoải mái cũng những thu hoạch lại rất nhiều.

 

Họ quyết định trở về, Tưởng Hân Vy không thể để anh làm lỡ công việc trong nhà, mà cô cũng đã tìm ra không ít linh cảm. Rời khỏi thôn trang hoang sơ, về với đô thị quen thuộc của họ liền có một cảm xúc rất đặc biệt.

 

Trên máy bay, Tưởng Hân Vy ngủ rất say, chờ khi cô tỉnh dậy, máy bay đã về đến thành phố A. Máy bay đáp xuống sân bay, xe của Hạng Kình Hạo liền đến đón hai người, Tưởng Hân Vy cũng chưa từng nghĩ đến, chuyến đi lần này đã làm quan hệ của hai người có đột phá.

 

Đưa cô đến cửa tiểu khu, Tưởng Hân Vy có chút lưu luyễn không muốn đi, Hạng Kình Hạo cũng rất muốn ở cạnh cô thêm một lát, anh nắm tay cô: “Hôm nay em về nghỉ ngơi trước đi. Hôm nào anh chuẩn bị tốt lễ vật sẽ đến gặp chú ti “Được! Cũng không gấp, anh về giải quyết công việc trước đi!” Tưởng Hân Vy gật đầu: Hạng Kình Hạo liền cúi người hôn lên trán cô. Hô hấp Tưởng Hân Vy căng thẳng, liếc nhìn xung quanh, sợ ba mẹ sẽ bắt gặp.

 

Hạng Kình Hạo nhìn biểu tình xấu hổ của cô, trầm thấp cười: “Hôn một cái liền đỏ mặt, về sau hôn lâu hơn một chút thì phải làm sao bây giờ? Có phải sẽ ngắt xỉu không?”

 

Mặt Tưởng Hân Vy nháy mắt đỏ bừng: “Mới không đâu!”

 

“ÀI Phải không? Vậy hôm nào thử xem.” Hạng Kình Hào đùa cô.

 

Tưởng Hân Vy lập tức đẩy anh: “Không cần, anh về trước đi!”

 

“Được! Vậy anh đi trước! Nhớ phải nghĩ đến anh, anh nhất định sẽ nhớ em.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong liền vẫy tay với cô, ngồi vào xe còn không quên hạ cửa kính xuống nhìn theo cô.

 

Tưởng Hân Vy phất tay với anh, trong ánh mắt hiện lên ngọt ngào, nhìn xe anh rời đi, cô cũng xoay người quay về nhà! Hạng Kình Hạo nhắm mắt lại, định ngủ một chút thì điện thoại của anh vang lên.

 

Anh cằm lấy, lập tức nghe máy: “Alo!”

 

“Thiếu gia, phòng thí nghiệm nước D xảy ra chuyện, cậu có thể lập tức sang đây một chuyến không?”

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

“Một số lượng lớn thuốc mới của chúng ta bị trộm.”

 

“Cái gì?”

 

Mí mắt Hạng Kình Hạo khẽ giật một cái, anh biết rõ số thuốc đó có ý nghĩa gì.

 

“Được. Tôi lập tức qua đó. Khống chế hiện trường, không được để bát cứ ai ra vào, chờ tôi đến.”

 

Hạng Kình Hạo nói xong, liền nói với vệ sĩ trước mặt: ‘Đến sân bay, lập tức đi nước D.”

 

Hạng Kình Hạo lấy ra ipad, nhận được hình ảnh phòng thí nghiệm nước D bị đánh cắp, hiện trường là một mảnh hỗn loạn, tủ lạnh thuốc của anh cũng trồng rỗng.

 

“Chết tiệt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK