Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừa rồi lúc gội đầu cho em làm ướt quần nên tắm luôn, em vào đây làm gì?” Ôn Lệ Thâm hỏi lại.

 

“Em… Em lấy điện thoại.” Nói xong, Tô Hi vừa che mặt, vừa dịch về phía cái tủ, sờ thấy điện thoại của mình rồi, cô liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm.

 

Sau khi ra ngoài, đầu óc cô vẫn hơi trống rỗng. Sau đó, những hình ảnh vừa thấy được dần dần hiện lên rõ nét. Mặt cô hồng rực lên, xấu hồ quá, lại nhìn thấy hết của anh rồi.

 

Nhưng mà lần thứ hai bị nhìn thấy, hiển nhiên Ôn Lệ Thâm đã bình tĩnh hơn nhiều, dáng người của anh cũng không xấu, ngược lại lại khá đẹp, đường cong rõ ràng, cơ thể hoàn mỹ.

 

“Không muốn sống nữa mà.” Tô Hi suýt khóc, xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất.

 

Cả đêm Tô Hi đều trổn ở trong phòng không dám gặp Ôn Lệ Thâm. Nếu nhìn thấy anh thì sẽ nghĩ đến dáng vẻ anh không mặc gì.

 

Ôn Lệ Thâm cũng không tới tìm cô, nửa đêm, đèn ở phòng làm việc vẫn còn sáng.

 

Đây là kịch bản đề tài thần thoại mà hôm nay Ôn Lệ Thâm cho người đưa tới, anh đang chọn từng cái một, bỏ hết mọi công việc chỉ vì chọn kịch bản cho Tô Hi.

 

Nhưng mà tất cả những việc anh làm, Tô Hi đều không biết.

 

Sáng hôm sau.

 

Tô Hi thức dậy khá sớm, cô lén lút đi đến phòng ngủ chính của Ôn Lệ Thâm, tự hỏi anh đã dậy hay chưa.

 

Nhưng mà hình như là vẫn chưa! Hiếm khi thấy anh ngủ nướng.

 

Tô Hi che miệng lén cười một cái, sau đó đi xuống tầng. Tới tầng hai, cô thấy phòng làm việc lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hình như là chưa tắt đèn!

 

Ấy! Chẳng lẽ là tối hôm qua Ôn Lệ Thâm quên không tắt đèn ở trong phòng sao?

 

Tô Hi không nhịn được mà đi tới đó, đi vào phòng làm việc. Cô thấy đèn trên bàn quả nhiên vẫn chưa tắt, ngay cả đèn tường ở xung quanh cũng không!

 

Tô Hi đi vào, khóe mắt lại phát hiện hình như có người đang nằm trên sô pha. Cô hoảng sợ quay đầu lại, thấy Ôn Lệ Thâm ngủ gật ở trên đó, mà trên mặt bàn ở bên cạnh anh có bày mấy quyển kịch bản giống như được in ra.

 

Tô Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm, cô nhẹ nhàng đi tới, phát hiện trong tay Ôn Lệ Thâm vẫn còn cầm một quyền, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là quá mệt nên mới ngủ mắt.

 

Tô Hi thấy kịch bản trong tay anh, rõ ràng là kịch bản thần thoại, tên là “Thần thoại Phong Thần.”

 

Trái tìm Tô Hi run lên kịch liệt, cô nhìn đống sách trên bàn và mấy cuốn sách khác, tất cả đều là đề tài thần thoại. Cô lại nhìn người đàn ông đang ngủ mê mệt, đôi mắt ướt đẫm. Chẳng lẽ anh thức cả đêm để xem sao? Là kịch bản thần thoại mà cô tình cờ nhắc tới vào đêm hôm đó sao?

 

Vậy mà anh lại để ý?

 

Tô Hi đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng rút kịch bản trong tay anh ra. Bây giờ đã là tháng 11, anh lại chỉ mặc một cái áo thun đi ngủ, anh không sợ cảm lạnh sao?

 

Cô nhẹ nhàng duỗi tay vuốt ve cái trán của anh, quả nhiên phát hiện trán anh hơi nóng bất thường. Tô Hi thở dài một hơi, cô vội vàng đi tới tủ, ôm một cái chăn mỏng tới rồi nhẹ nhàng đắp lên người Ôn Lệ Thâm.

 

Lông mi dày và dài của Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng nhướng lên, dường như có thể thấy được tơ máu đỏ ngầu trong mắt anh.

 

“Ngủ đi! Em ở đây.” Tô Hi ngồi ở bên cạnh anh rồi an ủi một tiếng để anh yên tâm ngủ.

 

Ôn Lệ Thâm cảm giác được hơi ấm ở trên người, khóe miệng anh hài lòng nhếch lên, cánh tay khỏe khoắn cũng tự nhiên duỗi tới ôm lấy bả vai của cô, nhẹ nhàng ấn một cái, Tô Hi cứ như vậy nằm trên ngực anh.

 

“Anh có muốn về phòng ngủ không?” Tô Hi hỏi.

 

“Để anh ôm một lát” Ôn Lệ Thâm nói xong bèn cúi đầu, hôn lên tóc cô rồi tiếp tục nhắm hai mắt lại.

 

Giữa trưa, Ôn Lệ Thâm có hiện tượng sốt nhẹ, Tô Hi muốn anh đến bệnh viện nhưng anh không chịu, chỉ ở nhà uống thuốc.

 

Cả ngày hôm nay, Tô Hi không làm việc gì khác, thỉnh thoảng chỉ đến sờ trán của Ôn Lệ Thâm.

 

Đường Tư Vũ cũng nhất định muốn đến công ty làm việc, tạo cơ hội cho Hàn Dương tìm hiểu thông tin nội bộ của tập đoàn Đường Thị. Buổi sáng, Hình Liệt Hàn đi cùng với cô, buổi chiều, anh đúng giờ xuất hiện ở tập đoàn Đường Thị, chiếc xe đua rất ngầu trở thành một phong cảnh ở của.

 

Đường Tư Vũ thành người mà tất cả phụ nữ trong công ty đều ngưỡng mộ, đặc biệt là không biết là ai truyền tin, người hàng ngày chờ đón cô ở cửa chính là Hình Liệt Hàn, chủ tịch tập đoàn Hình Thị, cũng không biết đã làm tan nát trái tim bao nhiêu người phụ nữ, người đàn ông độc thân kim cương này chính là tình nhân trong mộng của bọn họ đấy!

 

Đường Tư Vũ ở trong văn phòng, không tránh khỏi có người táo bạo tới hỏi: “Giám đốc Đường, xin hỏi khi nào cô với ngài Hình Liệt Hàn kết hôn vậy!”

 

Đường Tư Vũ thường mím môi cười: “Chúng tôi đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi.”

 

“Oal Chúc mừng chúc mừng nha! Chồng của cô đẹp trai quá! Đối với cô cũng rất tôt!”

 

Đường Tư Vũ cũng công nhận điểm này, tuy rằng cô và Hình Liệt Hàn vẫn chưa nhận giấy đăng ký kết hôn, nhưng mà đối với người ngoai thì cô sẽ không phủ nhận chuyện đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK