Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chiếc xe Bentley màu đen chạy ngang qua con đường lón không người qua lại, con đường lớn dài hun hút, sau vài giây ngay cả đèn hậu cũng không nhìn thấy.

 

Rõ ràng, tốc độ của người đàn ông trong xe có chút đáng sợ.

 

Lúc này Tô Hi đang nằm trên giường, trán đã toát mồ hôi lạnh, bụng cô quặn thắt lại, cô thừa biết là do buổi tối ăn quá nhiều món cổ vịt cay, cho dù bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi.

 

Giờ phút này, cô thật sự hy vọng Ôn Lệ Thâm có thể đến sớm một chút, bởi vì cô thật sự đau tới mức chịu hết nồi rồi.

 

Tô Hi đang nằm trên giường ôm chặt cổ, chịu đựng hết cơn đau này đến cơn đau khác, đột nhiên tiếng chuông cửa phòng cô vang lên.

 

Vẻ mặt tái nhợt của Tô Hi vui mừng khôn xiết, cô nhanh chóng rời khỏi giường, vừa chịu đựng cơn đau vừa vội vàng chạy ra mở cửa.

 

Cửa mở ra, người ngoài cửa nếu không phải Ôn Lệ Thâm thì là ai? Dường như trong lúc vội vã anh ta đã mặc lên người một bộ quần áo không giống với vẻ nghiêm nghị thường ngày, lộ ra một chút nhạt nhòa, mái tóc đen rối bù che trán, hơi thở hỗn hền.

 

Xem ra là chạy một mạch từ bãi đậu xe đến đây.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn thấy cô gái sau cánh cửa, hai mắt hơi híp lại như muốn khóa chặt cô vào đó.

 

Tô Hi chỉ quan tâm đến cơn đau bụng của cô mà quên mất cô còn đang mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ rượu, mãi đến khi hoa mắt, nhìn thấy Ôn Lệ Thâm đang nhìn mình chằm chằm, cô mới chợt nhìn lại.

 

Cô nhanh chóng vòng tay ôm ngực, rồi nói với giọng hơi khó chịu: “Không được nhìn.”

 

“Cô định ăn mặc thế này để đến bệnh viện sao?”

 

“Tôi đi thay quần áo!”

 

Nói xong, Tô Hi vừa đi được vài bước cô liền cảm thấy bụng đau quặn thắt, cô ôm bụng ngồi xổm xuống.

 

Ôn Lệ Thâm thấy cô như vậy, anh ta nhíu cặp chân mày hình lưỡi mác của mình lại, bước một bước lớn lướt qua cô, đi về phía phòng quần áo của cô.

 

Anh tình cờ tìm thấy một chiếc quần dài ống rộng, một chiếc áo phông màu trắng trong đó, đặt nó lên ghế sô pha và nói với cô: “Mau mặc vào đi. Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

 

“Đau quá…” Tô Hi cắn chặt môi, đành phải ngồi xổm mới có thể giảm được cơn đau.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn thấy dáng vẻ yêu điệu như vậy của cô, anh khẽ hậm hừ lên tiếng: “Cô còn muốn tôi thay cho cô sao?”

 

“Hả?”

 

Tô Hi giật mình lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, bất chấp đau đớn, nhặt quần áo trở về phòng thay đồ.

 

Khi Tô Hi bước ra, Ôn Lệ Thâm đã đợi cô ở cửa, cô cầm điện thoại và đeo túi xách trên lưng bước tới chỗ anh.

 

Ôn Lệ Thâm bước ra khỏi phòng trước, phía sau Tô Hi men theo vách tường kịp bước vào thang máy, cô lại muốn ngồi xốm xuống, Ôn Lệ Thâm dùng cánh tay mạnh mẽ của mình nắm cỗ tay cô, Tô Hi bổ nhào vào trong lòng anh. Mà một giây sau, người đàn ông cúi người xuống và ôm cô.

 

Tô Hi lập tức ôm cổ anh không cho ngã xuống, đôi mắt trong veo của cô hơi mở to, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuần tú của người đàn ông, Ôn Lệ Thâm biết cô đang nhìn anh, nhưng vẻ mặt anh lại thay đổi mà càng lạnh lùng hơn, ánh mắt thật khó đoán.

 

Bị Ôn Lệ Thâm ôm từ thang máy đi thẳng ra ghế phụ trên xe anh, Ôn Lệ Thâm lập tức đạp ga, dò đường tìm kiếm địa chỉ bệnh viện gần đó rồi chạy thẳng một mạch.

 

Ngồi trong xe, Tô Hi đau đớn không ngừng, xem ra là bệnh viêm ruột cấp tính rồi.

 

Tô Hi được Ôn Lệ Thâm dìu đến trước mặt bác sĩ trực ca, trong quá trình khám bệnh, bác sĩ lại hỏi Tô Hi: “Cô gái, buổi tối có ăn món gì cay không?”

 

Vì Tô Hi để mặt mộc cộng thêm đầu tóc bù xù nên vị bác sĩ trung niên không nhận ra cô.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi đỏ bừng, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cắn rứt lương tâm trả lời: “Con có ăn món cỗ vịt cay.”

 

“Thanh niên trẻ như các cô cậu đóI Sao lại thích ăn máy loại đồ ăn này thế, những món này không hề tốt cho sức khỏe, cô cậu nên ăn ít lại đi.”

 

“Dạ, con biết rồi, con không dám ăn nữa đâu.”

 

Tô Hi trả lời như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

 

Cô cảm thấy một ánh mắt sắc bén bên cạnh đang khóa chặt cô một cách phức tạp, điều này khiến cô không có đủ dũng khí để chạm vào.

 

“Truyền thêm nước biển! Uống thuốc vài ngày nữa chắc sẽ không sao.”

 

Nói xong, vị bác sĩ viết ra đơn thuốc, ông vừa viết bệnh án nhưng không hề ngắng đầu lên mà nói: “Để bạn trai cô trả viện phí trước đi.”

 

Mặt Tô Hi đỏ bừng, cắn môi giải thích: “Anh ta… anh ta không phải bạn trai của „ cøn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK