Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh…” Trang Noãn Noãn thực sự rất tức giận, người đàn ông này có phải là say đến không biết ai với ai rồi hay không? Nghĩ rằng cô là những cô gái mà anh gặp ở trong quán bar hay sao?

 

Cô đưa tay đẩy anh: “Kiều Mộ Trạch, anh còn như vậy, tôi tức giận thật đấy.”

 

Kiều Mộ Trạch cũng không làm gì nữa, ánh mắt của anh mượn ánh đèn, mê ly trầm tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức đến phát đỏ kia, dường như muốn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đó cho thật rõ vậy.

 

Dưới ánh mắt đánh giá của anh Trang Noãn Noãn cảm thấy quẫn bách và không được tự nhiên, cô cũng không phải tự tin đến mức nghĩ mình là người hoàn mỹ, mỗi người đều có một chút cảm giác tự ti với sắc đẹp của mình.

 

Không chịu được ánh nhìn chằm chằm như chụp X quang của người đàn ông này.

 

“Anh nhìn cái gì?” Trong ánh mắt của anh Trang Noãn Noãn tại, bắt đầu cho rằng trên mặt mình có phải là dính phải cái gì bẩn hay không, cô đưa tay sờ mặt.

 

“Trang Noãn Noãn, em thích anh sao?” Kiều Mộ Trạch giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi, ngữ điệu nghiêm túc không giống nói đùa.

 

Trang Noãn Noãn trừng mắt, câu hỏi này cô nên trả lời như thế nào!

 

Cô gật gật đầu: “Thích chứ!”

 

“Anh cũng thích em.” Người đàn ông rất nhanh lại mở miệng nói 1 câu.

 

Trang Noãn Noãn vừa nghe, liền biết hắn chắc chắn là hiểu nhằm ý của cô rồi, nhanh chóng giả thích 1 câu: “Không phải, ý của tôi là, tôi cảm tháy anh là 1 người tốt, tôi không ghét anh.”

 

Ánh mắt của người đàn ông bỗng dưng trầm xuống, có chút không vui.

 

: “Chỉ là không ghét?” Kiều Mộ Trạch cắn răng hỏi.

 

“Đúng, là loại không ghét kia.” Trang Noãn Noãn híp mắt gật đầu, lại phát hiện chính mình vẫn còn bị người đàn ông này đè ở trên ghế sofa, khuôn mặt cô hơi đỏ lên, đẩy hắn ra: “Anh có thể đứng dậy trước được hay không.”

 

Kiều Mộ Trạch ngồi dậy, xoa mi tâm, nhíu mày, dường như vừa mệt mỏi lại vừa có chút đáng thương.

 

“Rốt cuộc thì anh bị sao vậy? Lẽ nào anh bị gái đá hả?” Trang Noãn Noãn dựa theo những hành động mà hắn làm vào lúc nãy, cô liền đoán là anh có phải bị người phụ nữ nào làm tổn thương hay không.

 

Ánh mắt của Kiều Mộ Trạch trừng cô 1 cái, đôi môi mỏng nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không có phụ nữ, làm sao lại bị đá được chứ?”

 

Trang Noãn Noãn trừng mắt nhìn, chuyển ra vị trí cách xa anh 1 chút: “Vậy là anh gặp chuyện gì trong công việc sao?”

 

Trong đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên một vòng thống khổ và giãy dụa, anh chưa hề nghĩ tới ba sẽ có quan hệ đến cái chết của ba mẹ cô.

 

Nếu như cô biết chuyện này, cô có hận chết anh hay không?

 

Anh thân là con trai, duy nhất có thể làm, chính là đối tốt với cô gái này, dùng hành động để chuộc tội cho ba anh.

 

“Thời gian đã không còn sớm nữa, anh có muốn đi ngủ trước hay không?” Trang Noãn Noãn hỏi anh.

 

Kiều Mộ Trạch gật gật đầu đứng dậy, chỉ là mới vừa vặn đứng người lên, anh liền bước nhanh đi đến toilet tầng 1, cảm giác đó giống như là chạy đi nôn.

 

Trang Noãn Noãn kinh ngạc, đi theo, chỉ nghe thấy trong toilet, truyền đến tiếng nôn của người đàn ông này.

 

Đêm nay Kiều Mộ Trạch uống thực sự nhiều, thế nhưng rượu là càng uống càng tỉnh táo, nhưng dạ dày của anh lại đang phản kháng, anh rất lâu không giống như đêm nay uống thả ga như vậy.

 

Ngay cả Lam Thiên Hạo đều bị dọa, nhưng mà, anh lại biết người anh em này vì cái gì mà uống nhiều như vậy, bởi vì anh có hỏi thì cậu ấy cũng không nói.

 

Tất nhiên nếu cậu ấy không nói, thì anh cũng chỉ có thể yên lặng uống rượu cùng với cậu ấy.

 

Trang Noãn Noãn đứng ở trước cửa, trong ánh mắt hiện lên sự lo lắng, buổi chiều anh vẫn còn bình thường, làm sao buổi tối lại uống say như vậy?

 

Rốt cục thì Kiều Mộ Trạch cũng đi ra, chỉ là khuôn mặt đẹp trai có chút tái nhợt, anh vịn vào khung cửa, cơ thể cao thẳng vị tường đi, Trang Noãn Noãn đi ở bên cạnh dìu anh.

 

“Tôi đưa anh lên tầng! Đừng có để bị ngã đấy.” Trang Noãn Noãn thật sợ anh sẽ ngã từ trên cầu thang xuống.

 

Đàn ông uống say, nỗi men rượu lên, thì còn trẻ con hơn cả đứa trẻ 3 tuổi.

 

Còn may, Kiều Mộ Trạch say, nhưng anh không có những cử động quá bát hợp lý.

 

Kiều Mộ Trạch đang vịn vào lan can cầu thang, Trang Noãn Noãn ở một bên cũng dìu anh, đến trước cửa phòng ngủ, người đàn ông nói với cô: “Rót cho tôi thêm một cốc nước, tôi đi tắm.”

 

“Được rồi! Anh cần thận chút.” Trang Noãn Noãn nói xong, nhìn anh tiến vào phòng, cô liền xoay người xuống tầng rót nước cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK