Mục lục
Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu này đã cực kì nói rõ ý của Lam Thiên Hạo rồi.

 

Trái tim của Nhiếp Nhân Nhân hơi nghẽn lại, thì ra anh ở nhà đối tốt với cô ta, chỉ là bởi vì không muốn để mẹ anh mất đi mặt mũi thôi sao?

 

“Anh Thiên Hạo, nhưng mà em thật sự rất thích anh, em muốn hẹn hò với anh.” Nhiếp Nhân Nhân to gan đưa tay ra nắm lấy tay anh, cô ta biết nếu bỏ lỡ đêm nay, cả đời này của cô ta sẽ bỏ lỡ người đàn ông này. Lúc tay của cô ta nắm đến, Lam Thiên Hạo cực kì nhanh chóng rút tay lại, khiến cô ta nắm vào khoảng không, mà tay của anh lại để lên vô lăng xe, sắc mặt đột nhiên lạnh đi vài phần: “Nhiếp tiểu thư, cô không phải gu mà tôi thích, cho dù cô thích tôi, tôi cũng không thể thích cô.

 

Nhiếp Nhân Nhân cắn môi, có chút xấu hỗ nói: “Vậy anh thích loại cô gái như thế nào?”

 

Trong đầu của Lam Thiên Hạo lập tức hiện lên một gương mặt thanh thuần động lòng người, cho dù anh có người thích rồi nhưng anh lại không thể nói với bất kì ai.

 

“Nhiếp tiểu thư đừng nghe ngóng nữa, dù sao tôi không thể thích cô được.” Lam Thiên Hạo đạp ga, rất nhanh liền nhìn thấy cửa bên của tiểu khu, anh nói với cô ta: “Nhiếp tiểu thư, xuống xe đi!”

 

Nhiếp Nhân Nhân có chút thất vọng, có chút gấp gáp, cô ta cắn môi, ngồi ở trong xe, không muốn xuống xe.

 

*Có cần tôi giúp cô mở cửa không?” Lam Thiên Hạo quay đầu nhìn cô ta.

 

Nhiếp Nhân Nhân lập tức cảm nhận thấy ý lạnh trên người anh, cô ta chỉ đành mở cửa xuống xe, cô ta còn muốn để lại ấn tượng tốt, mà cửa của cô ta mới đóng lại, chiếc xe thể thao lập tức lái đi nhanh chóng, chỉ để lại hai đèn xe ở’ phía xa cho cô ta.

 

Nhiếp Nhân Nhân không nhịn được cằm túi, tức đến nỗi giãm mạnh giày cao gót: “Tại sao lại đối xử với em như: vậy? Lam Thiên Hạo anh quá độc ác rồi.”

 

Cho dù là miệng mắng anh, nhưng nếu anh lập tức trở về bên cạnh cô ta, cô ta vẫn sẽ lập tức thích anh ngay.

 

Bởi vì người đàn ông này có sức quyến rũ.

 

Xe thể thao của Lam Thiên Hạo lúc này lái vào trong một đám xe, đường hơi bị tắc xe khiến cả người anh cũng lười biếng lại, một tay để trên vô lăng, một tay khác để ở cửa sổ xe đỡ lấy chiếc cằm.

 

Gương mặt đẹp của anh, dưới ánh đèn lập loè, mất đi vẻ dịu dàng của ngày thường, ngũ quan như được tạc ra vậy, mang theo hơi thở lạnh lùng.

 

Đột nhiên anh thấp giọng mắng một câu: “Shit.”

 

Câu mắng này không phải mắng ai, mà là mắng chính anh, bởi vì anh nghĩ đến hành vi khốn nạn của bản thân tối nay, cảm thấy hồi hận rồi, vô cùng hồi hận.

 

Tại sao anh ở trước mặt cô đối xử tốt với người cô gái khác chứ, cho dù cô không để ý, anh cũng không thể làm như vậy.

 

Lam Thiên Hạo thật muốn đánh bản thân mình một trận, nhưng lúc này anh đến dũng khí gọi điện cho cô cũng không có, thậm chí đến tư cách nói câu ngủ ngon cũng không có nữa rồi.

 

Trong Lam trạch.

 

Lam Sơ Niệm ngồi trên giường, đã không biết ngồi ngây ngốc ở đó bao lâu rồi, cô cứ như vậy ôm lấy con búp bê cô yêu nhất, nhìn chằm chằm vào một điểm trên giường, mắt cô nhìn thấy không phải là những gì trong lòng cô nghĩ, cảm xúc của cô sớm không biết bay về trời đất nào rồi.

 

Trong đầu cô cuồn cuộn lên chính là từng khung cảnh của tối nay, cô chưa từng thấy anh cả đối xử với cô gái khác ân cần, dịu dàng, chăm sóc như vậy.

 

Lam Sơ Niệm cắn môi, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như cô bị bỏ rơi vậy.

 

Nhưng rõ ràng cô không có tư cách khó chịu như thế! Về sau anh còn phải cưới cô gái khác, anh vẫn phải đối xử tốt với vợ tương lai của anh mà. Sao cô còn ngốc nghéch ngồi ở đây buồn bã như vậy?

 

Nhìn đồng hồ màu hồng trên tường, thời gian từng chút từng chút chỉ về phía mười giờ rưỡi, suy nghĩ của Lam Sơ.

 

Niệm lập tức lại nghĩ đến một chuyện khác.

 

Cô gái Nhiếp Nhân Nhân có phải là cùng anh cả về biệt thự của anh rồi không? Tối nay có phải là hai người họ ở bên nhau?

 

Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, ai mà tin hai người chỉ nói chuyện chứ?

 

Lam Sơ Niệm càng nghĩ càng không chế không nỗi trái tim căng thẳng, co rút, dường như bản thân an ủi mình như: thế nào cũng không có tác dụng vậy.

 

Nước mắt của cô không tiếng động rơi xuống, không biết tại sao chỉ là muốn khóc một trận.

 

Tối nay, Lam Thiên Hạo nằm trên giường của anh, mắt ngủ cả đêm, anh đang đợi đến sáng sớm, anh muốn lập tức về Lam trạch để xem cô như thế nào.

 

Anh muốn trở về nói với cô, ngoài cô ra anh sẽ không đối xử tốt với bắt kì người phụ nữ nảo cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK