Chương 14: Con dơi (4)
…
Đầu kia của thành phố.
Các đoạn dây an ninh được kéo đài để phong tỏa những tòa nhà chọc trời cao ngút, và các nhân viên an ninh cùng mặc bộ đồng phục thống nhất rải rác ở xung quanh.
Chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài dây an ninh, có một người phụ nữ bước ra từ trong xe. Cô sải bước qua các hàng dây an ninh, các nhân viên an ninh canh gác đều lần lượt cúi chào khi cô bước qua.
Công tâm mà nói cô sở hữu một khuôn mặt rất đáng giá, làn da trắng đẹp rất có khí chất. Nếu như thay bộ tây trang tinh tế bằng một chiếc váy, có lẽ sẽ trở thành hình mẫu của giới thượng lưu.
Tuy nhiên lại không hề như vậy. Ngược lại, cô khoác lên mình một chiếc áo khoác gió màu đen rộng lớn, đôi chân thon dài đeo tất lưới đen, vạt áo dài giống như chiếc áo choàng đen. Dưới lớp áo khoác, là một bộ đồ tác chiến màu đen làm hiện lên đường cong của cả cơ thể, đặc biệt là vùng ngực căng chặt, nổi bật hơn nữa là chữ E ngược lại.
Thành thật mà nói, gương mặt này của cô ấy phải chịu ủy khuất rồi. Bởi vì nếu đổi lại là người khác sở hữu gương mặt xinh đẹp này thì chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho những người nhìn thấy, nhưng vấn đề ở đây chính là gương mặt này không tài nào có thể vượt qua vóc dáng xuất chúng của cô, nếu để so sánh với vóc dáng trước lồi sau vểnh này thì càng khiến người khác khó mà quên được hơn.
Người phụ nữ chân dài băng qua hàng dây an ninh, các nhân viên an ninh cũng lần lượt cúi chào với cô. Cô bước vào thang máy trong đại sảnh, đi thẳng đến phòng hội nghị trên tầng cao nhất của tòa nhà.
Cô vừa bước vào phòng hội nghị liền nhíu mày, nghĩ rằng trên thế giới này không có nơi nào có thể tồi tệ hơn ở đây. Từng thi thể nằm ngổn ngang trên sàn phòng, máu trộn lẫn với tạp chất văng tung tóe khắp nơi, một số bộ phận đã trở nên khô cứng.
Có một bãi nôn ở hành lang trước cửa vào, được cho là của người dọn dẹp hiện trường.
“Vào thời điểm xảy ra vụ việc, tất cả mọi thành viên của hội đồng ban quản trị đều có mặt trong phòng họp, không ai còn sống cả.”
Một người đàn ông hói đưa điếu thuốc cho cô. Ông ta nhả ra một vầng khói và nói: “Có điều tất cả đều là những người nhiễm bệnh.”
“Là bị giết?” Người phụ nữ hỏi.
“Không. Họ đã bị tấn công bởi một ai đó, nhưng kẻ tấn công lại không ra tay giết họ.”
Người đàn ông nói: “Họ bị nhiễm bệnh nên vượt quá sức chịu đựng của bản thân và tự phát nổ.”
Người phụ nữ suy nghĩ. Mắt cô đảo qua căn phòng lộn xộn, tầm nhìn của cô nhanh chóng rơi vào cánh tủ đang mở trong phòng và những tảng đá bên cạnh các mảnh thủy
tinh bị vỡ.
“Người trong bộ phận giám định nói rằng đó phải là một bức tượng, suy đoán rằng đó chính là nguồn lây nhiễm.” Người đàn ông nói: “Cũng có thể là do kẻ tấn công đã cho nổ tung bức tượng.”
Cô trầm ngâm một lúc và nói: “Nói như vậy, thì có người đã làm việc thay chúng ta và hoàn thành khá hoàn hảo.”
“Hẳn là không sai.”
“Vậy chúng ta có manh mối gì về người bí ẩn này không?”
Người đàn ông hói đầu lại nhả ra một vầng khói, để lộ biểu tình bất lực.
“Video giám sát đã bị làm gián đoạn và không thể ghi hình lại. Chúng tôi đã hỏi nhân viên công ty, chỉ có một nhân chứng chứng kiến vụ việc. Chỉ có điều manh mối mà anh ta cung cấp cũng rất mơ hồ...”
“Tôi muốn gặp anh ta.” Người phụ nữ nói.
Vì vậy một vài phút sau, cô đã đến trước mặt người bảo vệ xui xẻo đó.
Người bảo vệ này hình như đã bị ngất trước đó, và bây giờ anh ta có thêm một túi nước đá trên đầu. Còn không đợi người hỏi xong anh ta liền vội vàng mở miệng, tựa như không kiềm chế được mà trình bày chuyện đêm nay.
“Lúc đó tôi đang đi tuần tra, đột nhiên có thứ gì đó đã thoát ra ngay lập tức, thực sự rất nhanh. Tôi đã quá bất cẩn, trước mắt tôi dần tối sầm và tôi đã ngất đi, sau đó có Tiểu Lý thấy tôi ở hành lang...đó là Tiểu Lý thành viên đội bảo vệ của chúng tôi.
“Sau khi tôi tỉnh lại mới nghe nói xảy ra chuyện lớn như vậy...”
“Anh vừa nói là “thứ đó”.” Người phụ nữ cắt ngang lời nói của anh ta: “Có phải là người không?”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu một cách chắc nịch, trên mặt toát ra một chút sợ hãi.
“Lúc đó chuyện xảy quá nhanh tôi thực sự nhìn không rõ cho lắm, nhưng nó tuyệt đối không phải người. Nó có đôi tai rất nhọn, đôi cánh đen lớn, móng vuốt sắc nhọn… Hình như còn có cả răng nanh, giống như ma cà rồng trong phim.”
“Và nó cũng có kích thước rất lớn, tôi cảm thấy nó phải dài hơn hai mét, lúc nó nhào tới nhìn có vẻ như...đúng rồi, giống một con dơi!”
“Nói thật thì tôi hơi sợ hãi, đời nay tôi chưa bao giờ thấy con quái vật nào dọa người như vậy cả...”