• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Hội đồng quản trị chết bất đắc kỳ tử (1)

Người phụ nữ kết thúc câu hỏi, biểu hiện của cô có chút lo lắng.

Người đán ông hói với điếu thuốc vẫn như cũ, nhìn có vẻ như đã đổi một điếu mới.

“Cô thấy thế nào?”

Người phụ nữ trầm ngâm một hồi: “...Tôi không biết.”

...

Sở Thành ngồi trong lớp học, tay chống lên má không có tinh thần, vẻ mặt phờ phạc trung bình mỗi phút phải ngáp năm lần. Mãi cho đến khi giáo viên đại số gọi tên hắn, hắn mới tỉnh táo một chút.    

"Buồn ngủ như vậy sao?" Những người bạn xung quanh liếc nhìn hắn.    

Người bạn thân tên là Vi Phúc Đồng, là bạn thời trung học cơ sở của Sở Thành. Vốn dĩ họ không quen nhau từ thời cấp 2, nhưng không nghĩ tới có duyên phận, không ngờ lại vào cùng một trường đại học, cùng một chuyên ngành. Hai người thỉnh thoảng cùng nhau nói chuyện và đi vệ sinh, dần dần liền trở thành bạn thân.

Tình bạn của đàn ông chỉ đơn giản vậy thôi.    

Mặc dù không học cùng lớp, nhưng học kỳ này trước khi chọn lớp học, cả hai đều kiểm tra thời gian biểu với nhau trước khi chọ các môn học. Bọn họ ai đến lớp trước đều sẽ luôn dành chỗ cho người kia.    

"Hôm qua tôi ngủ hơi muộn." Sở Thành thuận miệng đáp lại, đồng thời lại ngáp một cái.    

Vi Phúc Đồng liếc nhìn tay Sở Thành đầy ẩn ý, giống như cảm thấy mình đã biết được điều gì đó. Vì thế cậu ta thần bí tiến lại gần và hạ thấp giọng hỏi: "Có tài nguyên không?"

"Hả?"    

"Đừng giả vờ ngu ngốc. Nhìn bộ dáng này, chắc chắn kỹ năng của cậu tối hôm qua rất tốt đúng không? Có thể cùng đồng bọn chia sẻ một cái được không?”

“ ...... Không có”.

Nhìn thấy vẻ mặt Vi Phúc Đồng có vẻ không tin, Sở Thành không khỏi dở khóc dở cười.    

“Thật sự không có. Tối qua tôi chơi game, chơi đến khuya mới đi ngủ.” Hắn nói thật.    

Vi Phúc Đồng vẻ mặt thất vọng, lộ ra vẻ mặt "hóa ra là game", lui sang một bên chơi điện thoại di động.

Vi Phúc Đồng tuy rằng cũng chơi game, nhưng hắn không có hứng thú chơi một mình. Hắn chỉ hứng thú với các trò chơi như: game thủ, với lý do có nhiều chị em trong loại trò chơi này.        

Sở Thành hôm qua vốn đã qua nửa đêm mới lên giường, nằm lăn lộn trên dường một lúc lâu nhưng trong đầu còn quanh quẩn hình ảnh gây sốc trong cốt truyện tối hôm qua của trò chơi kia. Thành thật mà nói, cửa ải đầu tiên sau khi hướng dẫn người mới trong trò chơi kia quả thật là một cuộc tấn công chớp nhoáng, đúng là dưới sự thật, theo nghĩa đen. Kết hợp với sản xuất tinh tế và hiệu ứng hình ảnh chân thực, nó thực sự rất ấn tượng.

Sở Thành đã trải qua đủ loại trò chơi kinh dị và phim kinh, đã lâu không có cảm giác như vậy. Lần cuối cùng trong trí nhớ khiến hắn cảm thấy bất an như vậy chính là bộ phim kinh điển năm xưa "Tiếng chuông nửa đêm".

Khi đó, Sở Thành chưa bao giờ tiếp xúc nhiều với phim kinh dị, khả năng kháng cự với siêu nhiên cũng không cao, tiếng chuông nửa đêm để lại trong tâm hồn thời thơ ấu của hắn một bóng ma sâu sắc. Còn nhớ khi còn bé nhìn thấy trinh tử tỷ tỷ mặc áo trắng tóc tai bù xù từ trong TV bò ra, luôn sợ hãi.

Sau này, tuy rằng đã bị lãng quên theo thời gian, nhưng tiếng chuông nửa đêm như một bộ phim kinh dị giác ngộ vẫn trở thành bóng ma thời thơ ấu của hắn, và ngay cả khi tắt đèn vào ban đêm khi chỉ có một mình trước ti vi và màn hình máy tính tối om hắn sẽ vẫn sợ.  

Di chứng này đã không được chữa khỏi hoàn toàn cho đến khi một người bạn thân đưa cho Sở Thành một quyển sổ với những trò lừa bịp. Cốt truyện chung là về Trinh Tử tỷ tỷ xuất hiện trên TV tại nhà của một nhân vật chính trạch nam. Tuy nhiên, nhân vật chính là một người đàn ông nghèo, kích thước TV quá nhỏ mà đặc điểm sinh dục phụ của Trinh Tử tỷ tỷ quá phát triển, cốc nguyệt san bị kẹt không ra được, sau đó một nửa thân hình của Trinh Tử tỷ tỷ bị che mất một nửa màn hình ti vi cùng nhân vật chính phát sinh một vài chuyện…    

Kể từ đó cánh cửa đến một thế giới mới đả mở ra trước mắt Sở Thành. Hắn thán phục hệ thống XP của con người đã được nâng cấp đến mức có thể đánh cả bản bổ đinh, đồng thời nhiều năm qua Trinh Tử PTSD cũng trong nháy mắt khỏi hẳn một cách kỳ diệu, mẹ cũng không còn lo lắng hắn gặp ác mộng nữa.

Cho nên loại cảm giác khó chịu này đã từ rất lâu không xuất hiện ở Sở Thành nữa. Hắn không biết đơn thuần là bởi vì trò chơi kia chế tác hình ảnh tinh xảo quá chân thực hay là có nguyên nhân gì khác, cho đến cuộc gặp gỡ này, quá trình rút gọn của cấp độ đầu tiên đêm qua vẫn còn tái hiện trong tâm trí hắn, thật lâu không thể xua đi được.

"Chết tiệt."    

Vi Phúc Đồng đang cúi đầu lướt điện thoại di động đột nhiên phát ra tiếng nói hơi khó nghe.    

Sở Thành tò mò thăm dò.

“Sao lại có thể?”

“...... Là tập đoàn Klein, cậu có biết rõ không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK