Chương 28: Bị lây nhiễm (1)
Hắn nhanh chóng ý thức được, phản hồi tiêu hao này có lợi cũng có tệ.
Tệ là, hắn không thể khoan khoái khống chế Batman ra ngoài làm việc từ sáng đến tối, bởi vì làm vậy, mình sẽ có nguy hiểm bị ép khô. Chưa hết, hắn có lý do suy đoán, có lẽ lúc sau giải khóa siêu anh hùng năng lực mạnh hơn, gánh nặng phải chịu để khống chế những anh hùng đó khả năng sẽ lớn hơn nữa.
Chỗ tốt là, chỉ một đêm, hắn đã mơ hồ cảm giác thể lực tăng rõ, bất kể phương pháp bình thường nào cũng không thể đốt cháy giai đoạn như vậy. Dựa vào cơ chế này, hắn chỉ cần đóng cửa ngồi trước máy tính mỗi ngày, tố chất thân thể sẽ nhanh chóng tăng lên, cũng có thể tạo thành cơ sở vững chắc để khống chế những anh hùng mạnh hơn trong tương lai.
Dần dần thói quen cơ bắp đau nhức, Sở Thành đứng dậy đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt. Vừa bôi kem đánh răng lên bàn chải, tiếng chuông cửa vang vọng cả căn phòng.
Sở Thành sửng sốt, buông bàn chải đánh răng đi đến cửa, ghé vào tròng kính mắt mèo nhìn ra ngoài.....
Trời ạ, đôi chân tròn thật...... A không đúng, bộ ngực dài dữ...... Nghe cũng không đúng.
Hắn mở cửa, ngoài cửa đúng là vị đặc vụ cục mật vụ vừa gặp mặt tối qua, Trần Mỹ Duyệt đang cười khanh khách nhìn hắn.
“Chào cậu em.” Cô cười vẫy tay: “Lại gặp mặt.”
Nhìn thấy Trần Mỹ Duyệt xuất hiện ở cửa, phản ứng đầu tiên trong nội tâm Sở Thành chính là hỏng rồi, sẽ không phải là chuyện hắn có sở thích nửa đêm điều khiển từ xa siêu anh hùng của dị giới bay tới bay lui ở bên ngoài bị bại lộ chứ?
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy chắc là không phải. Nói thế nào thì siêu anh hùng của dị giới trong game đi ra ngoài cũng quá trừu tượng, mạch não của người bình thường không thể nghĩ đến được.
Khả năng lớn hơn, đối phương chắc vẫn là vì điều tra vụ tai nạn bất ngờ trong trường học hôm qua.
Nhưng rất nhanh hắn sẽ phát hiện, hắn đã đoán đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
"Vào ngồi một chút chứ?"
Sở Thành khách khí hỏi, cũng đem nửa câu sau "Nhà tôi rất lớn" nuốt trở về.
"Không được, còn công việc nữa." Trần Mỹ Duyệt cười khanh khách: "Chờ ngày nào đó nghỉ phép lại đến nhà cậu em ngồi một chút, nhưng không phải là hôm nay.”
"Vậy hôm nay là..."
"Tổ của chúng tôi vừa mới làm xong chút việc chuẩn bị trở về tổng bộ, vừa vặn đi ngang qua đây." Trần Mỹ Duyệt giải thích: "Cấp trên nói có một số việc muốn nói với cậu, để chúng tôi đón cậu đến tổng bộ. Xem qua xem hiện tại cậu có thuận tiện không?”
Cấp trên của họ chỉ đích danh muốn tìm hắn sao?
Một chút cũng không nghĩ tới điều này. Sở Thành suy nghĩ nếu điều tra thu thập chứng cứ, cũng không cần lãnh đạo ra tay chứ? Bản thân hắn có gì đặc biệt không?
"Được." Sở Thành suy nghĩ một chút, đáp: "Vậy chờ tôi đi thay quần áo trước.”
Hắn trở về phòng thay quần áo, rất nhanh liền ra ngoài theo Trần Mỹ Duyệt xuống lầu. Chiếc xe van màu đen đã sớm đậu ở dưới tòa nhà, đặc vụ La Á Quân hói đầu gặp ngày hôm qua đang nghiêng người dựa vào bên cạnh xe hút thuốc.
Khi nhìn thấy Sở Thành, hắn nhếch miệng cười cười.
"Lại gặp mặt." Hắn đưa cho Sở Thành một điếu thuốc: "Hút một điếu?”
"Cảm ơn, nhưng tôi không hút thuốc." Sở Thành xua tay cự tuyệt.
"Ha, không cần khách khí, nói không chừng sau này còn nhiều cơ hội tiếp xúc."
"Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không hút thuốc."
Sở Thành từ chối lần thứ hai, đồng thời trong lòng nghi hoặc lời này có phải có hàm nghĩa khác hay không.
Nhưng hắn đưa ra nghi vấn, La Á Quân cùng Trần Mỹ Duyệt lại không có ý định giải thích, chỉ cười cười, sau đó mở cửa xe dẫn hắn lên xe.
Cô gái hậu cần thanh thuần Đường Lật kia cũng ở trên xe. Bàn tay nhỏ bé của cô vẫn cầm máy tính bảng như trước, khi Sở Thành lên xe liền ngẩng đầu khách khí chào hỏi hắn.
Có một điều phải nói, kỳ thật giá trị nhan sắc của em gái Đường Lật vẫn rất cao, ném vào trong khuôn viên trường học của Sở Thành chính là cấp bậc hoa khôi trường.
Tuy nhiên, có một cái gọi là không có sự so sánh sẽ không có đau thương. Nhưng thật ra cũng không phải nói là giá trị nhan sắc không bằng, dù sao nếu nói về giá trị nhan sắc thì rau xanh củ cải đều có người thích, rất khó nói có giám khảo nào là công bằng.
Nhưng Trần Mỹ Duyệt là cường giả cấp S, mà em gái Đường Lật tính toán đầy đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thực lực cấp A đỉnh phong sắp sửa bước sang cấp B, chỉ kém vài cái cúp... A không đúng, là kém mấy cảnh giới lớn.
Từ xưa chỉ nghe hào kiệt yêu núi cao, chưa từng nghe tuấn mã đạp bình xuyên. Cái này đánh không lại thực sự là đánh không lại, là do chênh lệch cảnh giới, không có biện pháp nào.
Sở Thành ngồi xuống hàng ghế sau, xe bắt đầu khởi động.
La Á Quân ngồi ở ghế phụ ngâm nga khúc nhạc nhỏ, Đường Lật nghiêm túc vung bút cảm ứng tô tô vẽ vẽ trên máy tính bảng của cô. Trần Mỹ Duyệt vừa vung vẩy đôi chân dài trắng như tuyết vừa lật xem tài liệu...