Chương 40: Đến giờ tan tầm (1)
Thiệu Nhật Thắng tràn ngập sợ hãi nói: “Tao nói thật, chính là cái gã tên Quan Diệp. Có lẽ gã ta biến thành quỷ, có lẽ...... Là một thứ gì khác. Nhưng gã ấy theo dõi bọn tao, gã sẽ không bỏ qua, tận đến khi tất cả bọn tao giết hại lẫn nhau hầu như không còn......”
“Nghe cũng không tồi.” La Á Quân nhếch miệng cười: “Được, kế tiếp là vấn đề cuối cùng. Địa chỉ công trường kia, tổng bộ bang phái mấy người, còn có địa chỉ ông chủ mấy người.”
Đau nhức và sợ hãi cái chết, Thiệu Nhật Thắng trực tiếp hóa thân vai ác kinh điển hỏi gì đáp nấy không hỏi cũng có thể nói hai câu, cái gì có thể nói cái gì không thể nói đều phun ra hết.
Dục vọng sống sai bảo hắn nói hết tình báo, khả năng bị ông chủ biết chuyện liền xé xác thành mảnh nhỏ là vấn đề về sau, hiện tại giữ được mạng nhỏ mới quan trọng.
Khuyên can mãi La Á Quân mới hỏi xong câu cuối, buông lỏng bàn chân đạp lên ngực đối phương.
“Cuộc trò chuyện rất mãn nguyện.” La Á Quân thoải mái mỉm cười.
Không biết vì sao, ngữ khí nhẹ nhàng và biểu tình mỉm cười của đặc vụ làm Sở Thành cảm thấy tựa như đang nói, bàn chuyện rất vui vẻ, bé rất thích, lần sau có vấn đề không hiểu nhất định sẽ đến thăm.
“Đúng rồi, mày tốt nhất là nói thật.” La Á Quân đang chuẩn bị đi, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhẹ nhàng cười: “Bằng không lần sau gặp mặt, tao sẽ đánh gãy cái chân còn lại của mày.”
Thiệu Nhật Thắng ngẩn ra, tâm nói, chân còn lại là sao? Mình đâu có gãy chân......
Chưa chờ hắn nghĩ kỹ, liền thấy La Á Quân không nói hai lời “bùm bùm bắn hai phát súng, chuẩn xác ghim vào hai đùi hắn, máu tươi vẩy ra. Thiệu Nhật Thắng khàn giọng gào thảm, ngất đi trong đau nhức.
Sở Thành nghĩ nghĩ, anh La nói nếu bịa chuyện thì sẽ đánh gãy cái chân còn lại, nói xong bắn hai phát súng dập nát cặp đùi của người ta. Cho nên cái chân còn lại anh ấy nói là......
A ~ cũng quá độc ác.
“Đợi lâu.” La Á Quân trở lại ghế lái, phát động động cơ.
Hắn nhìn Sở Thành, cười cười: “Thế nào? Rất ác sao?”
Nói thật, tình cảnh đẫm máu này làm Sở Thành có chút không khoẻ. Tuy từng nhìn thấy hình ảnh kích thích hơn nữa, nhưng dù sao cũng có cách một màn hình. Đối với một học sinh lớn lên trong thời đại hòa bình như hắn, cơ hội thấy máu không nhiều lắm.
“Yên tâm, những kẻ đó chẳng phải loại tốt lành gì.” La Á Quân lái xe tùy ý nói: “Họ còn từng làm những chuyện tàn nhẫn hơn với những người khác.”
“Không phải vậy.” Sở Thành hỏi: “Tôi chỉ nghĩ, làm vậy trên phố sẽ gây ra những chú ý không cần thiết.”
Tuy nơi này trông tương đối hẻo lánh, mọi người xung quanh đều biết những kẻ trong quán bar không phải hạng tốt lành gì nên cũng chẳng mấy ai lo chuyện bao đồng, nhưng ầm ĩ như vậy chưa chừng sẽ khiến công an chú ý.
“Chú ý không cần thiết? Công an sao? Ha ha yên tâm.” La Á Quân chẳng thèm để ý: “Đến cuối thì chuyện này vẫn sẽ bị giao cho cục mật vụ chúng ta xử lý ấy mà.”
“Ách...... Các cấp trên mặc kệ sao?”
Sở Thành đột nhiên cảm thấy cục mật vụ số chín quá cẩu thả, hành sự như vậy còn chưa xử phạt thì vây cánh cứng cáp được bao nhiêu?
“Đương nhiên sẽ để ý.” La Á Quân hút điếu thuốc, đương nhiên nói: “Báo cáo phê bình, thanh minh nguyên nhân, viết xử phạt, giáng cấp cách chức...... Đúng rồi, còn sẽ kiểm tra tình trạng tinh thần cậu. Cái đó nhàm chán nhất, cứ ba ngày tôi phải làm hai lần, mỗi lần đều hại tôi mơ màng sắp ngủ.”
Cứ ba ngày phải làm hai lần, quả nhiên cấp trên cũng cảm thấy tinh thần anh không quá ổn định đi? Sở Thành xấu hổ.
“Hết cách, tôi không vừa mắt ai sẽ không nín được, nếu không phải vì nó, tôi đã sớm thăng chức. Bệnh cũ không đổi được.” Hắn nhớ tới cái gì: “A đúng rồi, tôi kể cho cậu nghe chưa? Vì sao tôi không làm việc ở cục công an?”
“Chưa kể ạ.” Sở Thành nói.
Bức ảnh La Á Quân mặc cảnh phục trong văn phòng nhìn rất trẻ, nói vậy hiện tại cũng có chút năm tháng.
*Cảnh phục: Đồng phục cảnh sát.
“Vì lúc ấy tôi không kiềm được bệnh cũ. Lần đó có một tên luyến đồng yếu kém, bị bắt vào cục, sau lúc tiến vào còn ra vẻ ngầu ngầu như tỷ phú tay cầm 258 vạn, chẳng coi ai ra gì.”
*Luyến đồng: Thích trẻ con vị thành niên.
La Á Quân chậm rì rì hút một ngụm, phun ra một vòng khói thật dài.
“Tôi vặn gãy cổ hắn ta trong phòng thẩm vấn.” Hắn gợn sóng bất kinh nói.
Sở Thành: “......”
“Cho nên đương nhiên bị đuổi việc.” La Á Quân cười ha hả, tuy ngoài miệng nói bị đuổi việc, ngữ khí lại như đang kể chuyện vui: “Tận đến sau này bị phát hiện, mơ màng trở thành người đặc biệt, sau đó đến cục mật vụ số chín.”
Hắn châm một ít tàn thuốc, cười cười.
“May mắn, những kẻ hôm nay vẫn biết thức thời, tương đối dễ nói chuyện. Thiệu Nhật Thắng kia trả lời vấn đề rất tích cực, nếu xe cứu thương tới kịp thời, hắn ta hẳn sẽ không chết được, chả phải chuyện gì to tát đâu......”
<đã trả đủ chương, mọi người đẩy NP hoặc TT mình bạo tiếp nha>