• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Đến giờ tan tầm (2)

Sở Thành trầm mặc.

A...... Xem ra phải định nghĩa lại cụm từ《 tương đối dễ nói chuyện 》.

Ban nãy họ nói chuyện, Sở Thành rõ ràng nhìn thấy. Biểu tình Thiệu Nhật Thắng khi bị anh La đạp lên lòng bàn chân, không thể nói là như cha mẹ chết, chỉ có thể nói là Spider Man cưỡi ngựa, ngựa kéo Peter Pan.

Theo đúng trình tự làm việc của anh La, Sở Thành cảm thấy thế giới này sợ là chẳng tìm được mấy ai không thốt ra câu tình báo nào, người ta không dám.

“Kế tiếp, đến căn cứ của bang phái họ?”

Sở Thành nghe được câu hỏi cuối của La Á Quân, hắn thử phỏng đoán bước hành động tiếp theo.

“Đến căn cứ họ làm gì?” La Á Quân nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm hiểu và tiêu diệt ngọn nguồn. Dựa theo thông tin của Thiệu Nhật Thắng, tám chín phần mười ngọn nguồn hẳn là kẻ lưu lạc bị họ đổ bê-tông vào cọc xi-măng.”

“Kế tiếp chúng ta đương nhiên là đi tra thân phận cậu này, rồi cả những người cậu ta tiếp xúc.”

“Nhưng cứ mặc kệ vậy, phỏng chừng bang phái họ sẽ cảm nhiễm càng nhiều người?” Sở Thành hỏi.

“Nó là vấn đề phòng ngừa và không chế lan truyền cảm nhiễm, không phải trách nhiệm của chúng ta.” La Á Quân lắc đầu: “Nhiệm vụ của chúng ta là điều tra và tiêu diệt. Vấn đề kia, chỉ cần đăng báo tình huống, tổ đội phòng ngừa và khống chế sẽ tự tìm tới họ.”

Còn có một bộ phận chuyên môn phòng ngừa và khống chế......

Sở Thành nhanh chóng mường tượng ra cảnh đoàn người trắng được võ trang đầy đủ dọn bàn nhỏ ngồi ở cửa căn cứ hắc bang, một đám xã hội đen cao lớn thô kệch xăm mình Thanh Long Bạch Hổ há mồm chờ tăm bông thọc vào miệng.

Lưu trình này hắn quá thân thuộc, trước khi xuyên qua, cổ họng sắp bị thọc ra kén.

“Vậy, có cần phong tỏa thành phố không?” Sở Thành hỏi.

“Nếu nghiêm trọng, có lẽ đi. Nhưng lần này hẳn là chưa đến mức.” La Á Quân nói: “Nhìn từ tình huống hiện tại, phỏng chừng cấp bậc gốc cảm nhiễm cũng không cao, tính cảm nhiễm không quá mạnh.”

“Gốc cảm nhiễm kiểu bạo phát luôn ẩn núp trong cảm xúc tiêu cực của đối tượng, chờ khi tâm trạng người nọ cực tệ mới có thể lan truyền, chưa kể, nó thường thường chỉ biết cảm nhiễm những kẻ vốn có nội tâm âm u. Nội tâm càng đen tối, biểu hiện mới càng mạnh.”

“Nếu không, giống như những học sinh trường cậu hôm qua, mức độ cảm nhiễm rất nhỏ, khả năng sau một đoạn thời gian ngắn trạng thái thất thường, sẽ có thể nhanh chóng tự lành.”

“Cho nên tôi phỏng chừng, phạm vi cảm nhiễm chủ yếu hẳn là giữa các thành viên trong bang, chỉ cần khống chế họ và người tiếp xúc với họ là được......”

“Đương nhiên, đây chỉ là cá nhân tôi suy đoán. Tình huống cụ thể phải chờ bên phòng ngừa và khống chế phán đoán, không liên quan đến chúng ta.”

“Ách...... Vậy được.” Sở Thành nghĩ nghĩ: “Về giao dịch hàng cấm, rồi chuyện cọc xi măng nữa, có cần thông báo cho công an không?”

“Tùy tiện, nhớ được thì cứ báo đi. Nhưng báo xong cũng không thấy tác dụng gì.” La Á Quân nhún nhún vai: “Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, công an đôi khi biết, đôi khi không biết. Chính như thứ móng heo ban nãy nói, chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.”

“Chưa kể, chỉ là một kẻ lưu lạc mất tích từ đời nảo đời nào cũng không người hỏi thăm, dù không tra cũng sẽ không có ai hỏi đến. Tin tôi đi, không mấy ai trong cục công an vui lòng nhận công việc này đâu. Tôi đi ra từ nơi đó, quá hiểu bên trong có kiểu trâu ngựa nào.”

La Á Quân ném tàn thuốc, rồi thay một điếu mới. Dù mới quen nhau không lâu, nhưng Sở Thành đã bắt đầu lo lắng cho gan phổi của vị tiền bối này.

“Vậy, kế tiếp chúng ta đi đâu?”

Sở Thành đến gần cửa sổ, làm mình cách xa khói thuốc.

“Tới chỗ cọc xi măng xem thử?”

La Á Quân nâng đồng hồ, nhìn thời gian.

“À...... Ngày mai đi.” Hắn nói: “Đến giờ tan tầm.”

Sở Thành: “......”

...

Sở Thành đứng dưới lầu nhà mình, nhìn xe của đặc vụ La đi xa khuất tầm mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Có câu nói cày đồng giữa trưa tăng ca thật vất vả, so với không có tiền tiêu càng khổ hơn. Giờ này có những người khả năng còn chưa tới giờ tan ca, vậy mà đường đường là đặc công siêu cấp thế mà vừa đến giờ liền tan ca chạy trốn......

Cứ coi như phòng chống lây nhiễm là việc của cục phòng chống, nhưng công việc điều tra nguyên nhân truyền nhiễm và xử lý cũng không thể trì hoãn đi? Coi như không nói thâu đêm suốt sáng, nhưng sớm như vậy đã kết thúc công việc mà chạy trốn có phải là cũng không quá thích hợp?

Nhưng như vậy cũng tốt. Cứ như vậy Sở Thành ngược lại có thể tự do hoạt động.

Hắn về đến phòng và bật máy tính lên, trực tiếp khởi động trò chơi. Thời gian không đến một cái chớp mắt hình ảnh bên trong đã biến thành tầm nhìn của Batman, vị trí xuất hiện vẫn là nơi hắn hạ tuyến trò chơi tối hôm qua.

Sở Thành kéo duỗi mười ngón tay, điều chỉnh một tư thế ngồi dễ chịu, chuẩn bị tốt đồ ăn vặt và đồ uống. Ban đêm hiện tại vừa mới bắt đầu.

< cảm ơn hron200 ủng hộ 30TT ạ >

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK