• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Các người cũng muốn đến nữa sao (3)

Khuôn mặt của hắn ta bởi vì nỗi đau và sợ hãi mà trở nên nhăn nhó, giọng nói của hắn ta trở nên lớn hơn.

 

"Khi bọn tao chạy tới, A Cường đã biến thành... cơ thể thối rữa. Chris quỳ gối bên cạnh, vừa hàm hồ lẩm bẩm điều gì đó, vừa không ngừng dùng dao đâm vào người A Cường.”

 

“Cho đến khi bọn tao chạy tới, Chris mới dừng lại. Sau đó hắn ta đứng lên, quay đầu nhìn về phía bọn tao, miệng đầy máu. Tao sẽ không bao giờ quên ánh mắt đó.”

 

“Càng quỷ dị hơn chính là... CMN hắn ta lại còn cười và nói với bọn tao. Hắn ta nói…”

 

 

Thiệu Nhật Thắng nuốt nước bọt hỗn tạp máu, sắc mặt không biết là bởi vì mất máu hay sợ hãi mà càng thêm tái nhợt.

 

“...... Các người cũng muốn đến nữa sao?”

 

“Bọn tao giết tên đó.”

Thiệu Nhật Thắng gian nan nói.

“Nhưng quá trình cũng không dễ dàng gì. Chris dường như biến thành...... Một con quỷ không hơn không kém, tao chẳng còn biết từ nào hình dung chuẩn xác hơn.”

“Hắn ta phải ăn ít nhất mười mấy đao, cả người đầy máu lại cứ như không bị gì, đám bọn tao không đè nổi một mình hắn ta, ngược lại bị hắn ta chém chết mấy anh em, bị thương càng nhiều.”

“Lúc sau anh Vương cầm bình xịt tới, một kích đánh nát eo bụng hắn ta. Nhưng hắn ta vẫn không dừng lại, xách con dao sũng máu tiếp tục bò lại gần bọn tao, bọn tao thậm chí có thể thấy cột sống nối liền nửa người trên và nửa người dưới của hắn ta.”

“Càng đáng sợ là......”

Thiệu Nhật Thắng ngừng thở, tầm nhìn vốn mơ hồ vì mất máu phảng phất xuất hiện ảo giác ác mộng, làm hắn nhớ lại hình ảnh khủng bố đến cực điểm.

“Hắn ta cười.” Thiệu Nhật Thắng nói: “Tao vĩnh viễn không quên được, hắn ta nhuộm mình trong máu, thân thể đứt gãy chỉ còn một đoạn cột sống nối liền, nhưng vẫn điên dại cười to, thẳng đến khi phần đầu bị vỡ thành thịt vụn.”

La Á Quân vừa nghe vừa ném đi tàn thuốc sắp đốt tới cán miệng. Hắn thay một điếu mới ngậm trong miệng, móc ra bật lửa châm lửa, lại phun ra một ngụm khói.

“Bọn tao vốn cho rằng mọi chuyện đã qua cả rồi, nhưng không hề.” Thiệu Nhật Thắng thở hổn hển, nói: “Tiếp theo là Cát Điền ở nhóm khác.”

“Lần đó tao không ở hiện trường, chỉ nghe nói chuyện xảy ra trong nhiệm vụ dỡ hàng. Cát Điền đột nhiên tấn công mà không có xíu dấu hiệu báo trước, túm lấy chiếc xà beng đập nát đầu một anh em ở đó.”

“Bảy anh em dỡ hàng lúc ấy bị hắn ta đánh chết hai người. Cuối cùng nghe nói hắn ta bị bắn thành lỗ tổ ong mới chịu ngừng lại, tận đến cuối vẫn cười to.”

“Khi đó bọn tao mới ý thức được chuyện không đơn giản. Tiếng cười kia đúng là âm hồn bất tán, quả thật giống như bệnh truyền nhiễm. Mày giết những kẻ đó, nghiền đầu họ thành cặn, nhưng mày không thể giết tiếng cười kia.”

“Quả nhiên, hai ngày sau lại có một anh em phát điên, đột nhiên cầm lấy bình rượu nện xuống đầu người bên cạnh.”

“Rồi ngày kế, lại có một người bất chợt bạo phát......”

La Á Quân vẫn bình tĩnh hút thuốc, đồng thời không biết nghĩ đến cái gì.

“Bọn tao sắp điên rồi. Mấy ngày này tất cả bọn tao buộc phải cẩn thận từng li từng tí, mỗi người đều thời khắc đề phòng những kẻ xung quanh, chẳng sợ anh em tốt nhất cũng không thể tín nhiệm.”

“Mỗi ngày bọn tao lo lắng đề phòng, chỉ cần có kẻ làm ra một chút động tác khiến người hoài nghi, lập tức sẽ bị người bên cạnh quật ngã......”

“Đúng rồi, còn có tên xui xẻo bị hoài nghi sắp phát tác, thành ra bị kẻ bên cạnh đập mạnh đầu, chấn động não. Nhưng lúc sau bọn tao mới biết, tên đó chỉ muốn rút tờ khăn......”

“Vậy sao.”

La Á Quân đại khái hiểu tình huống. Hắn nghĩ một lúc, lại hỏi.

“Kẻ lưu lạc kia, sau khi mấy người giết cậu ấy, đổ bê-tông thành cọc ở đâu?”

“Nếu mày muốn tìm gã đó, khả năng mày chỉ phải tốn công vô ích.” Thiệu Nhật Thắng cắn răng nói: “Bọn tao đã sớm thử rồi. Bọn tao tra xét thân phận gã ấy, phát hiện thằng nhãi xui xẻo này tên là Quan Diệp, một gã đàn ông độc thân thất nghiệp ở xóm nghèo, tháng trước vừa bị chủ nhà đuổi ra ngoài.”

“Ông chủ chưa cho phép, nhưng tao và mấy anh em vẫn lén tìm đến chỗ đổ bê-tông cọc...... Mày biết, dù ở đâu, cũng luôn có một số người rất mê tín. Bọn tao đều cảm thấy toàn bộ chuyện tà môn là bị lệ quỷ quấn lấy.”

“Cho nên bọn tao muốn đào gã ta ra rồi mang đi hạ táng thể diện chút, có lẽ có thể thay đổi toàn cục.....”

“Sau đó thì sao? Mấy người có đào ra được gì không?”

Thiệu Nhật Thắng nuốt một ngụm nước miếng.

“...... Không.” Hắn lắc đầu, ánh mắt kinh sợ như lại thấy được quang cảnh ngay lúc đó.

Tiếng hít thở mỏng manh của hắn trở nên dồn dập.

“Bọn tao tìm được cọc xi măng kia, lại chỉ phát hiện...... Chẳng có gì cả. Người bên trong đã sớm biến mất.”

“Ồ?”

“Tao tin chắc là bọn tao không nhớ lầm nơi, chính là chỗ đó, là cọc xi măng kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK