• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Nói chuyện thân thiện (2)

“Họ nói hút thuốc có hại cho sức khỏe.” La Á Quân nói, không thèm để ý hút thêm một ngụm, phun một vòng khói ra ngoài cửa sổ, mới cười tủm tỉm nói tiếp: “Nhưng chẳng sao.”

“Nếu nói nửa đời trước tôi học được cái gì, tôi nghĩ điều quan trọng nhất hẳn là… tận hưởng lạc thú trước mắt.”

“Cậu vĩnh viễn không biết ngày mai và chuyện ngoài ý muốn, cái nào sẽ đến trước, còn chẳng bằng vui vẻ hết mình cho hôm nay.”

“Của còn người mất.” Sở Thành nói.

“Phụt, ha ha, tổng kết sâu sắc.” La Á Quân rất tán đồng.

“Không phải sâu sắc, là nịnh hót......”

“Cái gì?”

“Không có gì.” Sở Thành đổi đề tài: “Tôi là nói, chúng ta đang đi đâu?”

“Tìm tuyến người.” La Á Quân ngắn gọn trả lời: “Chúng tôi phát hiện một gốc cảm nhiễm kiểu bạo phát, hiện tại phải đi......”

“Gốc cảm nhiễm kiểu bạo phát là gì?” Sở Thành không hiểu liền hỏi.

“Đúng rồi, cậu chưa biết chuyện gốc cảm nhiễm.” La Á Quân lúc này mới nhớ tới: “Thì...... Đơn giản tóm tắt cho cậu nghe đây. Gốc cảm nhiễm phân ra rất nhiều loại.

“Ví như gốc cảm nhiễm kiểu môi giới. Loại này thường có ngọn nguồn từ đồ vật nào đó, có thể là một chiếc bút, một điếu thuốc, cũng có thể là tượng đá, bức tranh, hoặc là bất cứ thứ gì khác. Kiểu môi giới này sẽ cảm nhiễm mục tiêu tiếp xúc phụ cận, nhưng sẽ không từ một mục tiêu cảm nhiễm một mục tiêu khác.”

Sở Thành nghĩ tới bức tượng trong phòng hội nghị tập đoàn Klein.

“Mà lần này chúng ta đi xử lý, hẳn là gốc cảm nhiễm kiểu bạo phát.” La Á Quân nói tiếp: “Loại gốc này thường là thể sinh vật.”

“Sở dĩ dùng tên này, là vì bình thường nó không thể cảm nhiễm thân thể khác. Chỉ khi dao động cảm xúc kịch liệt, trạng thái tâm lý quá tiêu cực mới cảm nhiễm mục tiêu xung quanh, cường độ cảm nhiễm cũng liên quan đến mức độ tiêu cực.”

Sở Thành nghĩ tới cặp uyên ương cãi nhau trong trường.

“Cho nên, tựa như trường tôi lần trước? Họ cãi nhau, cảm xúc tiêu cực tăng vọt, mới cảm nhiễm người xung quanh......”

“Chính xác.” La Á Quân nói: “Nhưng lần đó chỉ là sự kiện nhỏ, gốc cảm nhiễm không mạnh, mức độ cảm nhiễm cũng rất thấp, có thể nhanh chóng khôi phục...... Đúng rồi, nói tới đây.”

Hắn lộ ra biểu tình nghiêm túc.

“Mức độ cảm nhiễm của những học sinh đó rất thấp, có thể nhẹ nhàng khôi phục. Nhưng nếu vượt quá 50%, sẽ không thể cứu lại.” La Á Quân nói: “Mà một khi hơn 80%, trừ phi là người đặc biệt như chúng ta, nếu không ý thức người kia đã đi tong từ lâu.”

“Người lây nhiễm bị cảm nhiễm trên 80% đã không còn là nhân loại, mà là biến thành thứ khác. Nhất định phải nhớ kỹ điều này, không thể coi chúng như nhân loại, đây là bài học xương máu.”

Sở Thành ngửi được mùi sâu xa. Hắn đoán sau lưng “bài học xương máu” có lẽ là từng xảy ra cái gì, nhưng La Á Quân không nói tiếp.

“Coi thử mục tiêu lần này chúng ta phải tìm trước đi.”

La Á Quân lấy ra một bức ảnh từ túi áo trên, đưa cho Sở Thành. Sở Thành cầm lấy nhìn, trời ạ, mái tóc nhím biển dựng đứng, đầu tròn tay tròn người cũng tròn, áo phông cũn cỡn lộ ra bụng dưới, đeo một sợi xích vàng bự chảng, thiếu điều viết rõ ba chữ “Không dễ chọc” lên mặt.

Sở Thành nghe người ta nói, những gã lăn lộn giang hồ từ thời trẻ sẽ đeo một sợi xích vàng, là vì nếu có ngày chạy trốn còn có đồ đem đi bán lấy tiền trợ cấp cuộc sống một thời gian, lúc sau dần dần phát triển thành tiêu chí. Nhưng dây xích của anh giai trên ảnh đã phai màu, nói vậy cũng không bán được mấy đồng.

“Thiệu Nhật Thắng, thành viên bang phái địa phương. Bang phái gã này đã liên tiếp bỏ mạng mấy thành viên ở những trận đánh nhau trước. Lần này chúng ta cần tìm hiểu tình huống. Nếu bên họ thật sự xảy ra chuyện xấu, vậy xử lý.”

“Nếu không phải thì sao?” Sở Thành hỏi.

“Không phải? Đương nhiên là chẳng liên quan đến chúng ta nữa.” La Á Quân không chút do dự trả lời.

Sở Thành nghĩ, cũng đúng. Tổ chức họ còn có một con tàu bay, bản chất là bệnh viện tâm thần, chỉ lo kẻ điên mặc kệ kẻ phạm tội.

Hình thức này làm hắn không khỏi liên tưởng đến cơ quan thuế vụ thanh danh lan xa ở kiếp trước.

Mưu sát? Quấy rầy, ngài cứ tự nhiên.

Trốn thuế?

Mày xong rồi. Hôm nay thượng đế giáng lâm cũng không cứu được mày.

“Trừ phi lúc điều tra đụng phải manh mối và chứng cứ về một án mưu sát nào đó, mà chỉ có chúng ta nắm giữ.” La Á Quân lại nói.

“Sao? Tình huống này chúng ta sẽ phá lệ truy tra?”

“Không.” La Á Quân ngậm thuốc lá cười: “Chúng ta báo nguy.”

Sở Thành: “......”

Cũng có lý.

Ước chừng nửa giờ sau, La Á Quân ngừng xe ở đối diện một quán bar.

Sở Thành ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe, bảng hiệu dùng đèn neon đánh ra mấy chữ to “Quán bar Kiều Thiến”, trong đó có mấy nét viết hoa khả năng bị va đập mạnh nhấp nháy chợt tắt.

“Ở đây sao?” Sở Thành hỏi.

<Cầu NP bạo chương>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK