Chương 47: Hư vô (4)
La Á Quân không nói hai lời đổi hướng họng súng, chưa thấy rõ ai đã bắn thẳng một viên đạn. Ánh lửa họng súng bừng sáng trước khi bóng đèn chợt tắt đưa mọi thứ về bóng tối, leng keng đánh nát tấm kính lồi phản quang treo trên cây cột nhà phía trước.
Nhưng bên đó chẳng thấy bóng ai.
La Á Quân hơi nhíu mi.
Ảo giác sao?
Hắn thoáng nhìn kính phản quang của xe thể thao trong góc, lại thấy được hình tượng thấm người kia từ mặt kính, đứng trong vũng máu cong miệng cười nhẹ.
La Á Quân không cần nghĩ ngợi quay đầu lại nổ súng. Viên đạn bắn xuống vũng máu làm vẩy ra máu tươi, nhưng hướng kia lại trống không chẳng có gì.
Tiếng súng dừng, bãi đỗ xe khôi phục yên tĩnh, chỉ có âm thanh từng giọt máu tí tách rơi từ những xác chết treo giữa không trung.
La Á Quân ngừng thở, tầm mắt tiếp tục chậm rãi đảo qua.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, đồng tử hắn bất chợt co rụt phát hiện cái gì, bỗng nhiên quay đầu, gương mặt kinh khủng đã gần trong gang tấc. Gã đàn ông đứng ngay bên cạnh La Á Quân chưa đến một bước, khóe miệng rạn nứt nhếch ra ý cười tựa như đang trào phúng.
La Á Quân lập tức muốn chuyển họng súng, nhưng chờ hắn hành động, nòng súng đã bị đối phương bắt được. Vì thế hắn nhanh chóng quyết định, lập tức bỏ vũ khí rút ra một thanh súng lục khác, bắn thẳng vào trán đối phương.
Thuốc súng va chạm kíp nổ, viên đạn kim loại bị đẩy mạnh lao ra dọc theo hoa văn xoắn ốc, xé rách da thịt, ẩn ẩn cuốn theo dịch não và vụn xương xỏ xuyên qua gáy gã đàn ông.
Nhưng gã đàn ông hồn nhiên bất giác, năm ngón tay thò lại gần La Á Quân. Tay hắn ta bị máu tươi sũng nước, nhìn thấy ghê người.
La Á Quân hơi kinh hãi.
Người bị cảm nhiễm cường độ cao không có cảm giác đau, sức sống ngoan cường, nhưng đa số tình huống bị đánh thẳng vào những chỗ trí mạng như vỡ đầu hoặc xuyên tim vẫn sẽ chết mới đúng. Nhưng đầu vỡ tựa hồ chẳng làm gì được gã đàn ông trước mắt.
Hắn tránh đối phương vồ lên, thuận thế bắt lấy cánh tay đối phương, dùng lực muốn bẻ trật khớp nó. Nhưng lần này lại gặp lực cản lớn, cánh tay kia cứng đanh như thép.
Tố chất thân thể cũng ở trên hắn.
Nháy mắt ý thức được điểm này, cánh tay đối phương bỗng nhiên vùng ra. Chỉ là một cánh tay đảo qua, sức mạnh khổng lồ ném bay cả người La Á Quân, phần lưng “loảng xoảng” một tiếng đâm nứt cửa sổ xe Chevrolet phía sau.
Sức mạnh cũng kinh người.
La Á Quân tận khả năng dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, chỉ thấy gã đàn ông kia đã tới gần trước mặt, một tay bóp chặt cổ hắn. Sức nắm kinh người làm hắn cảm giác yết hầu như sắp dập nát, hai tay theo bản năng liều mạng nắm lấy cổ tay đối phương.
“Cậu...... Là...... Quan Diệp?” La Á Quân cắn răng hỏi.
Hắn đã đoán được.
Gã đàn ông cười điên dại trước mắt, rất có thể là Quan Diệp ban đầu vô tình thấy giao dịch bang phái, bị đổ bê-tông vào cọc xi-măng rồi sau đó thần bí mất tích từ bên trong.
Hắn ta là người lây nhiễm, thậm chí là một người lây nhiễm cường độ cực cao, phỏng chừng bị bang phái bắt cóc, vây ẩu, rồi sau đó nhét vào cọc đã kích thích hắn ta gia tăng mức độ cảm nhiễm. Sức sống ngoan cường của người lây nhiễm giúp hắn ta sống sót.
Một thân một mình cô độc, uể oải mất đi công việc, bị chủ nhà đuổi cổ, màn trời chiếu đất, tiếp đó gặp nhầm kẻ xấu bị ẩu đả giết hại......
Toàn bộ mọi chuyện cho hắn ta một thúng cảm xúc tiêu cực, cũng nhanh chóng gia tăng cảm nhiễm, cho hắn ta một sức mạnh phi thường.
“Không, tao không phải.” “Quan Diệp” Mở cái miệng cong đến nứt toác nói, âm thanh tựa hồ cũng ngậm ý cười: “Tao không phải Quan Diệp, tao cũng chẳng phải ai cả. Tao là ‘hư vô’.”
“Cái...... Sao?”
La Á Quân vẫn nỗ lực vặn bung ra cánh tay đối phương, nhưng cái tay kia thật sự quá hữu lực, hắn tựa hồ không thể phản kháng.
“Thứ mà con người sợ hãi nhất, đặc vụ La, là ‘hư vô’, là không xác định với tương lai. Mày ép họ nhìn thẳng điểm này, bắt họ nhìn chằm chằm vào cái gọi là cuộc sống lênh đênh, hòng tìm được ý nghĩa sống sót, kết quả chỉ biết có một kết cục.”
Hắn ta tiến đến trước mặt La Á Quân, thăm viên thậm chí có thể ngửi được mùi máu hôi thối từ gương mặt rạn nứt tươi cười.
“Đó chính là, họ sẽ nổi điên.”
Hắn ta phát ra một chuỗi tiếng cười kỳ quái, ánh đèn nhấp nháy thỉnh thoảng chiếu ra ánh sáng lên gương mặt tươi cười rùng rợn.
“Đây là ý nghĩa tồn tại của tao. Tao là hóa thân ‘hư vô’, là thứ tất cả mọi người sợ hãi. Mọi thứ tao làm, toàn bộ......”
Hắn ta quay đầu nhìn những kẻ đáng thương tử trạng thê thảm bị treo trên trần nhà.
*Tử trạng: Trạng thái tử thi / Tình trạng khi chết.
“...... Đây chỉ là bước đầu thí nghiệm để nghiệm chứng năng lực mà thôi. Tao muốn xử lý tất cả những kẻ nhàm chán, mày hẳn là người có thể hiểu rõ cảm xúc này nhất, đúng không, đặc vụ La?”