Chương 37: Các người cũng muốn đến nữa sao (1)
“Hẳn là vậy. Nơi này là một trong số hang ổ của họ, căn cứ tình báo, giờ này mỗi ngày Thiệu Nhật Thắng đều ở đây.”
La Á Quân tháo đai an toàn, xuống xe, nhưng ngăn trở Sở Thành xuống xe.
“Cậu ở lại đây là được.” Hắn nói: “Tôi đi nói chuyện thân thiện hỏi họ mấy vấn đề, sẽ nhanh chóng trở về.”
La Á Quân cố tình nhấn mạnh hai chữ “thân thiện”. Sở Thành chợt hiểu, vì thế không nói, chỉ gật gật đầu rồi ngoan ngoãn ở lại trên xe.
Sở Thành ngồi trong xe, nhìn vị đặc vụ ngậm một điếu thuốc khác trong miệng, sau đó xuyên qua đường phố đi đến quán bar đối diện.
Hắn chán đến chết mà ngồi vài phút, không bao lâu nghe được một tiếng kêu rên từ quán bar đối diện. Âm thanh kia thê lương làm người liên tưởng đến bộ phim kinh điển《 Tom & Jerry 》 , Tom tê tâm phế liệt gào thảm khi bị cửa kẹp, bị pháo bắn trúng, rồi bị cả ong vò vẽ đuổi theo.
Ngay sau đó là tiếng đánh nhau, âm thanh vật nặng ngã trên đất, tiếng thủy tinh bị đập vỡ, thậm chí ẩn ẩn kèm theo súng vang đinh tai nhức óc.
Một lát sau, vách kính mặt tiền của quán bar “Leng keng” một tiếng bị đập vỡ thành vụn, một gã đàn ông tròn vo đâm xuyên thủy tinh lăn ra ngoài, rên rỉ như lợn chết trên lối đi bộ.
Cửa quán bar lại bị đẩy ra, đặc vụ La Á Quân vừa sửa sang vạt áo vừa đi ra, miệng vẫn ngậm điếu thuốc kia. Khi hắn mở cửa, Sở Thành mơ hồ thoáng thấy một mảnh hỗn độn và đám người nằm ngang dọc tứ tung bên trong từ khe hở.
La Á Quân chậm rì rì đi đến bên cạnh kẻ nằm sấp xuống đất, lật người hắn ta lại, một chân đạp lên ngực hắn ta, thong thả ung dung nói: “Ngài Thiệu. Hiện tại ngài nguyện ý nói chuyện chưa?”
Thiệu Nhật Thắng bị giẫm lên lòng bàn chân không ngừng rên rỉ, biểu tình giống như con heo con bị đẩy lên bàn chờ làm thịt.
La Á Quân ngậm điếu thuốc trong miệng, giơ tay lên, nhìn cũng không thèm nhìn liền bắn một phát súng. Viên đạn mang theo sóng khí nóng trượt qua mặt Thiệu Nhật Thắng ghim xuống mặt đất, để lại lỗ đạn nông trên mặt đất, cũng tạo ra một vết máu trên mặt hắn ta.
Thiệu Nhật Thắng lập tức nhịn đau ngừng kêu rên, chỉ là thân thể bởi vì đau nhức mà hơi co giật, trên trán rịn ra mồ hôi dày đặc.
La Á Quân không nhanh không chậm hít một hơi thuốc, sau đó mới mở miệng.
"Mày xem, tao cũng không phải là người không nói đạo lý." Hắn nói: "Tao chỉ đến để hỏi một vài câu hỏi đơn giản. Cá nhân tao từ trước đến nay không tôn sùng bạo lực, so với bạo lực tao càng thích dùng biện pháp hòa bình hơn..."
Lúc này Sở Thành chú ý tới cửa quán bar phía sau La Á Quân chậm rãi mở ra, có một người mặc chiếc áo vest đen dính đầy máu lảo đảo đi ra.
Trong tay người nọ nắm chặt một đồ vật đáng ngại, bốn góc cạnh sắc nhọn, thích hợp cả phòng thủ và tấn công xa, nhân đôi sát thương với các đòn đánh bên hông, một cú đánh đầu chéo chính là một đòn chí mạng, đây chính là vật đứng đầu trong thập đại thần khí thượng cổ, người giang hồ gọi là cục gạch.
Mắt thấy người nọ cầm thần khí đang giống như muốn đánh lén, Sở Thành vừa định nhắc nhở đồng đội, liền thấy La Á Quân đầu cũng không thèm quay lại liền "Phụt" hướng phía sau bắn một phát súng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đã bắn vỡ nát đầu gối người nọ bằng một phát súng kỳ quái.
Mặc dù tên mặc áo vest đen đang cầm một thần khí thượng cổ, nhưng người lớn sao có thể ăn phân. Đầu gối người này bị một phát súng làm cho vỡ vụn, nổ tung như một đóa hoa máu rực rỡ. Hắn kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống đất, trong tay cầm cục gạch vô thức ném ra, không nghiêng lệch một chút nào mà đập trúng ót của chính hắn, trực tiếp làm chính mình choáng váng.
Lần này Sở Thành nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.
Đầu cũng không quay lại mà cũng có thể bắn trúng, đây không phải là hack sao?
Nếu đổi lại hắn là người mặc vest đen kia, lúc này có thể hắn đã sống ở Bạng Phụ*.
*Bạng Phụ là một địa cấp thị của tỉnh An Huy, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Xong rồi, không có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa đừng nói là tên côn đồ này, ngay cả Sở Thành cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh La thế mà là người không nói nhiều.
Người của cục an ninh bên kia muốn nổ súng đều phải cân nhắc lại, xong việc còn phải viết báo cáo vừa thối vừa dài. Mà La Á Quân lại trực tiếp đột nhập vào nhà người ta ẩu đả giữa thanh thiên bạch nhật, nói nổ súng liền nổ súng hoàn toàn không mang theo chút do dự nào.
Một tiếng súng vang lên, cả người Thiệu Nhật Thắng bị giẫm dưới chân đều run rẩy. Hiện tại hắn ta cũng đã hoàn toàn ý thức được người này không phải là người tốt, so với cảnh sát trưởng mà bình thường bọn họ giao tiếp không phải là cùng một cấp bậc.