Chương 19: Cục mật vụ số 9 (2)
Sở Thành tranh thủ thời cơ lùi sang một bên.
Tuy rằng sự việc ra như thế này khiến hắn rất muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng so với tự tò mò chắc chắn an toàn vẫn quan trọng hơn.
Lúc hắn chuẩn bị chạy trốn, bên tai vang lên một âm thanh mềm mại.
“Cái đó…xin lỗi làm phiền một chút.”
Sở Thành quay đầu lại, phát hiện tiếng nói là của một cô gái, tóc ngắn, mặc áo ngắn tay màu trắng, dáng vẻ đơn thuần đáng yêu, xem ra cô ấy cũng từ trong xe tải màu đen trước đó bước xuống, trong tay cầm một máy phẳng màu trắng xinh xắn, đôi mắt đen láy sáng trong.
Xem ra có lẽ là đồng nghiệp vừa xuống xe của 2 người kia.
“Nhìn ở đây.”
Trong tay cô gái cầm một thiết bị kỳ lạ, hình dạng đó khiến Sở Thành liên tưởng đến máy quét mã vạch của nhân viên thu ngân trong quầy hàng.
Cô ta cầm vật đó quét qua một lượt Sở Thành, nhìn vào màn hình trên máy, lại nghiêng đầu nhìn Sở Thành nhìn một lúc: “Ồ? Kỳ lạ, lại có thể không bị nhiễm một chút nào…”
Lúc này người đàn ông đầu trọc và người phụ nữ chân dài đã từ trong đám đông bước ra một cách có một không hai, gậy điện trong tay bọn họ vung lên, quang điện từ trong không trung phát ra tiếng nổ li ti đùng đùng, hầu như mỗi lúc đều có những sinh viên điên cuồng la hét mà ngã xuống.
“Yên tâm sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu.” Cô gái vô cùng lịch sự nói với Sở Thành: “Lập tức có kết quả ngay.”
Sở Thành chỉ cần liếc nhìn một cái về tình hình chiến sự bên kia liền biết cô gái nói đúng rồi, gậy điện vung vẫy, tình cảnh đấm đá trong đám đông của hai người kia, không thể nói là giết loạn, chỉ có thể nói là Triệu Vân đánh vào sườn dốc.
Ra vào bình an.
Chỉ trong chốc lát, những sinh viên không bình thường kia đã ngã ngổn ngang trên đất, toàn bộ đều mất đi ý thức.
Hai người kết thúc công việc, cất gậy điện, đi về phía Sở Thành.
“Đặc vụ cục mật vụ số 9, Trần Mỹ Duyệt.”
Người phụ nữ đưa ra tờ giấy chứng nhận, trên giấy chứng nhận đã in huy hiệu màu bạc.
“Đặc vụ cục mật vụ số 9, La Á Quân.” Gã đàn ông trọc đầu cũng xuất ra giấy chứng nhận, tiếp đó lấy ra một điếu thuốc mới, bật lửa.
Giống như thiếu nó, thở dốc đã rất lao lực.
Nghe được hai đồng đội của mình đã tự báo gia môn, cô nhóc cầm máy móc cũng tự giới thiệu: “Đường Lật.”
“Đừng khẩn trương, cậu em nhỏ à.” Trần Mỹ Duyệt ôn hòa cười: “Đã kết thúc.”
Nếu là bình thường, Sở Thành có lẽ sẽ sửa lại, khả năng xác thật là cậu em, nhưng nhỏ thì chưa chắc, nhưng hôm nay hắn không có tâm tình này.
Lúc này hẳn đã không thể tránh khỏi câu chuyện bị lan truyền. Tuy ban nãy hỗn loạn, không ai dám tới gần, nhưng trong ngoài khu dạy học đều có thầy trò ở xa xa nhìn tình huống bên này, còn có người cầm di động ghi hình.
Đường Lật đi đến cạnh hai người: “Mức độ cảm nhiễm dưới 1%, cậu ta không sao.”
“Ha?”
Nghe được lời này, hai người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Nhóc con cừ lắm.” La Á Quân nâng bàn tay to thô ráp vỗ vai Sở Thành: “Dưới tình huống này, lại hoàn toàn không bị cảm nhiễm.”
“Cảm nhiễm là ý gì?” Sở Thành nhìn những đồng học nằm ngang dọc trên đất: “Họ bị sao vậy?”
“Không thể nói.” La Á Quân nói: “Dựa theo quy định, chúng tôi không có quyền tiết lộ tin tức cho dân chúng bình thường.”
Sở Thành nhìn mọi người gục ngã khắp nơi, còn có các sinh viên vây xem từ khu dạy học phía xa, nghĩ, đã như này mà còn giấu được? Bằng cách nào? Triệu hoán Vong Xuyên để phát động thuật thôi miên trên diện rộng sao?
Tựa hồ nhìn ra hắn nghĩ gì, La Á Quân bất đắc dĩ nhún vai.
“Vấn đề che giấu không thuộc quyền phụ trách của chúng tôi, tóm lại theo đúng điều lệ, chúng tôi không thể nói gì. Nói đến cùng chúng tôi chỉ là mấy kẻ dọn dẹp hèn mọn mà thôi. Nhưng mức độ cảm nhiễm của các sinh viên trong trường các cậu không cao, hỗn loạn tương đối nhỏ, chỉ là sự cố cảm nhiễm cường độ thấp cỡ nhỏ, không có gì ghê gớm, họ sẽ ổn thôi.”
Sở Thành nghĩ đến hình ảnh quần ma loạn vũ ban nãy, lòng nghĩ, chuyện này còn nhỏ? Vậy cái gì mới nghiêm trọng?
Ngay sau đó hắn lại nghĩ đến những gì nhìn thấy trong trò chơi tối qua, gã đàn ông phát rồ tự vung dao chặt đầu mình như người điên......
Hắn đoán được một chút rồi đấy.
Tiếp đó, theo yêu cầu của bọn họ, làm nhân chứng duy nhất vẫn giữ được tỉnh táo tại hiện trường, Sở Thành một năm một mười thuật lại tình huống mình thấy. Cô gái tên Đường Lật dùng bút cảm ứng nghiêm túc ghi chép toàn bộ đầu đuôi.
Trong lúc nói chuyện, lại một chiếc xe nhanh chóng chạy tới hiện trường. Một đội chiến sĩ mặc đồng phục đen nhảy ra từ trong xe, kéo dây an ninh bao quanh và bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
“Được, cơ bản chỉ muốn hỏi đến đây thôi, cảm ơn đã phối hợp.” Đường Lật cẩn thận cất bút: “Còn có một chuyện, khả năng phải phiền cậu đi kiểm tra sức khoẻ trong vòng hôm nay......”