• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Cục mật vụ số 9 (1)

Sở Thành sững sờ.

Như thể đột nhiên, cuộc đấu khẩu leo thang thành một cuộc chiến sinh tử. Hai thanh niên ẩu đả điên cuồng, như thể kẻ thù sinh tử trước mặt.

Điều kỳ lạ hơn nữa là khi khung cảnh ngày càng trở nên đẫm máu và mất kiểm soát, lũ người đứng xem thực sự thờ ơ.

Không ai bước tới can ngăn, không ai kêu cứu, thậm chí không ai nói gì và cũng không ai nhấc máy lên chụp.

Nó như thể đây là một loại đấu trường đấu sĩ cổ đại nào đó, và những người xem này là những thẩm phán lãnh đạm, không có cảm xúc.

Nhìn những khuôn mặt thờ ơ máy móc này, Sở Thành đột nhiên nhớ ra mình đã từng thấy những biểu hiện tương tự trước đây.

Chính là khung cảnh trong trò chơi đêm qua, những khuôn mặt của những người đàn ông kia trong phòng họp.

Vẻ mặt kinh hoàng trong phòng họp tối hôm qua trùng với vẻ mặt của những người xem, khiến Sở Thành một lần nữa cảm thấy cơn ớn lạnh quét qua cơ thể hắn.

Hắn có một linh cảm mạnh mẽ rằng nếu hắn tiếp tục ở lại đây, hắn cũng có thể trở nên bất thường.

Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Sở Thành lập tức rời khỏi đám người, không còn nhìn hai người đánh nhau ở giữa thêm nữa, quay đầu rời khỏi đám người đang nhìn và chuẩn bị rời đi.

Hăn phải tránh xa nơi này, và có lẽ nên gọi ai đó đến giúp. Có lẽ phải liên hệ với văn phòng an ninh của trường, hoặc Văn phòng Cảnh sát trưởng ... nhưng có lẽ những việc như thế này nằm ngoài phạm vi của Văn phòng Cảnh sát trưởng.

Nhưng một ý nghĩ như vậy chỉ thoáng qua trong đầu hắn.

Sở Thành quay đầu, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trò hề phía sau đã dừng lại từ lúc nào.

Aquaman và Ironman đột nhiên ngừng đánh nhau, đám sinh viên tầng tầng lớp lớp đang đứng xem cũng đột nhiên dừng lại nhìn.

Họ giống như những con rối được kéo trên sân khấu, và người điều khiển rối chỉ việc di chuyển đường dây của con rối phía hậu trường.

Sau đó, tất cả con rối đều đồng loạt nhìn về phía Sở Thành.

Đối diện với những ánh mắt này, lúc này đáy lòng Sở Thành có chút ớn lạnh.

 

Chết tiệt tôi chỉ đi ngang qua, cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy? Nghi ngờ đầu óc tôi quá bình thường nên không cùng các người thông đồng làm bậy sao?

 

Sở Thành không dám nhìn lại, quay đầu muốn nhanh chóng chạy trốn, nhưng phát hiện đường lui không biết từ lúc nào đã bị chặn lại rồi, có sinh viên giống như vô tình từ sớm đã chặn phía sau hắn, dùng cơ thể chặn lối đi của hắn.

 

Ngay lúc hắn cảm thấy sự việc có thể nghiêm trọng, một chiếc xe tải màu đen đột nhiên lái đến, thân xe dừng bên phía bên đường dành cho người đi bộ, cửa xe bị thô bạo kéo ra theo thanh trượt.

 

Trong xe nhảy xuống 2 người mặc áo khoác đen.

 

Một người trong đó là một phụ nữ mà vừa nhìn đã gây ấn tương sâu sắc cho người khác. Có thể nói là cô có một thân hình tuyệt vời ngàn dặm có một, từ cổ trở xuống toàn là chân, chỉ mỗi hành động nhảy ra khỏi xe mà đã gây ra sự náo động, thuộc kiểu chỉ xuất hiện trên đường thì sẽ thu hút chú ý.

 

Còn một người khác…là một người đàn ông hói đầu, nhìn rất hung dữ miệng ngậm thuốc lá.

 

“Lần này động tĩnh gây rối khá lớn, nhưng vẫn còn nhiều người giữa ban ngày như thế.” Người đàn ông đầu trọc thở ra một vòng khói: “Chuyện này không dễ che đậy như vậy đúng không?”

 

“Đó không phải là vấn đề mà chúng ta cần suy nghĩ.”

 

Người phụ nữ chân dài nhún vai, cô ta tiến lên một bước từ trong cái bao rút ra một cây gậy cứng màu đen buộc lên đôi chân dài trắng nõn của mình.

 

Cô ta bật công tắc, mũi nhọn trên cây gậy “ti ti” phát ra những tia lửa điện màu xanh.

 

Là một cây gậy điện giật.

 

Đối với Sở Thành mà nói may mắn chính là, cùng với việc hai người này xuất hiện, những người vốn dĩ nhìn chằm chằm vào người hắn thì hình như đột nhiên mất hứng thú với hắn rồi, ánh mắt đồng loạt rơi xuống trên người hai người kia.

 

Trong đó đặc biệt rõ ràng là cặp đôi “Aquaman” và “Ironman” đó từ trong đám đông chui lên phía trước, toàn thân hai người này đã bị thương nhiều chỗ, trên mặt chàng trai đầy những vết xước và máu tươi, khuôn mặt vốn có của cô gái được xem là dung nhan xinh đẹp cũng đã chỗ xanh chỗ tím, chỉ nhìn mặt thôi thậm chí đã không thể nhận ra là nam hay nữ nữa.

 

Nhưng bọn họ dường như không có cảm giác, khuôn mặt bị tàn phá méo mó nhưng vẫn tràn đầy phẫn nộ.

 

“Không có cái gì tốt, đều không có cái gì tốt cả.” Cô gái nói.

 

“Các người cũng giống nhau? Các người cũng muốn cười nhạo tôi?” Chàng trai nói.

 

“Đi chết đi, đi chết đi, tất cả đi chết đi!”

 

Do hai người cầm đầu, tất cả mọi người như ong vỡ tổ tuôn ra đi lên.

Người đàn ông đầu trọc vứt đi đầu thuốc, cũng rút ra cây gậy điện tương tự, hai người một trái một phải, sánh đôi xông vào đám đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK