• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: Các người cũng muốn đến nữa sao (2)

Mắt thấy La Á Quân nổ súng xong, họng súng lại quay về phía mình, Thiệu Nhật Thắng cả người run rẩy, vội vàng mở miệng: "Chờ một chút, tôi nói! Tôi nói!”

“Đó là 'đầu rắn'! Lão đại của chúng tôi gần đây đã can thiệp vào công việc kinh doanh của hắn, hắn rất không hài lòng cho nên hắn muốn trả thù. Những người chết mà gần đây nhất anh đang điều tra đều là anh em của chúng tôi, chúng tôi bị bọn họ trả thù..."

 

"Đầu rắn là ai?" La Á Quân hỏi.

 

"Một lão đại khác ở địa phương của chúng tôi, phạm trù kinh doanh của hắn ta nói chung là buôn bán ma túy bất hợp pháp..."

 

La Á Quân không nói hai lời, đem họng súng dí sát vào thắt lưng và bụng người này, phanh một tiếng chính là một phát súng.

 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp con đường, thanh âm tê tâm liệt phế.

 

"Đáp án sai, mày suy nghĩ lại một chút." La Á Quân lười biếng nói, lại phun ra một vòng khói.

 

Thiệu Nhật Thắng không biết hắn nhìn thấu lời nói dối của mình như thế nào, cũng không biết người trước mắt này rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu tin tình báo. Nước mắt nước mũi làm cho khuôn mặt đầy thịt của hắn ta chật vật không chịu nổi, hắn ta gào khóc: "Cầu xin anh, nếu tôi nói ra thì lão đại sẽ nghiền tôi thành bã mất. Tôi còn có người nhà..."

 

La Á Quân không nói gì, lại bắn thêm một phát nữa. Viên đạn xé rách thân thể, mảnh xương vụn theo máu tươi phun ra.

 

Lại là một tiếng kêu thảm thiết khiến ma quỷ cũng thấy sợ hãi.

 

"Nếu như thật sự không chịu phối hợp, tao nghĩ chờ lão đại mày tìm tới, nếu hắn ta muốn nghiền mày thành bã cũng chỉ còn lại một phần nhỏ." La Á Quân nhún vai.

 

"Mày là đồ điên! Ma quỷ!" Thiệu Nhật Thắng gào thét thảm thiết.

 

"Có lẽ vậy, nhưng cũng là một kẻ điên đang cầm súng." La Á Quân chậm rãi nói: "Bây giờ, câu trả lời.”

 

Thiệu Nhật Thắng không dám chậm trễ nữa, chỉ đành cắn răng chịu đựng đau đớn giải thích: "Được thôi, những người đã chết kia, những án mạng kia... Không phải là một vấn đề băng đảng bình thường. Là bọn tao... bọn tao... bọn tao đã thấy một con quỷ.”

 

"Là một mở đầu không tồi." La Á Quân gật gật đầu: "Nói tiếp đi.”

 

“...... Được rồi, đó chỉ là một công việc kinh doanh rất bình thường." Thiệu Nhật Thắng nhịn đau đớn nói tiếp: "Một lần buôn bán hàng lậu bình thường mà thôi. Bọn tao đến địa điểm đã thỏa thuận với người bán, một tay giao tiền một tay giao hàng, vốn là một lần mua bán bình thường mới đúng. Nhưng trên đường xảy ra chút nhầm lẫn. Trong lúc bọn tao giao dịch đã bị người nhìn thấy.”

 

Con đường chỗ quán bar này vốn có chút vắng vẻ, động tĩnh tranh cãi vừa rồi càng khiến một số ít người qua đường sợ chạy mất. Lúc này trên đường đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, bởi vậy, về cơ bản Sở Thành đang ngồi ở trong xe cũng có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ.

 

Nghe đến đây Sở Thành đang suy nghĩ, cho nên tình tiết tiếp theo có phải là các người bắt được cái kia hay không, anh nói đại ca tính toán bắn một phát súng, sau đó đại ca lại nói không, tao muốn thử thuốc...

 

"Lúc ấy bọn tao cũng không để ý tên kia là ai, nhìn qua chính là một tên lang thang, bẩn thỉu đến mức ngay cả bộ dáng cũng không nhớ rõ, có lẽ chỉ là không khéo vào đúng thời điểm đó lại xuất hiện ở sai địa điểm."

 

Thiệu Nhật Thắng nén đau nói.

 

"Hắn cầu xin bọn tao tha cho hắn một lần, nhưng dùng chân nghĩ cũng biết điều đó căn bản là không có khả năng.”

 

“Lúc ấy đại ca dẫn đội lái xe nghiền qua người hắn, sau đó ngay cả hình người cũng không nhìn ra được. Sau đó, bọn tao đổ anh ta vào một cọc xi măng, đó là một điều bình thường.”

 

“Người nào lăn lộn ngoài đời đều biết, phạm tội thì phải trả giá, không ai biết trong thành phố phồn hoa có bao nhiêu cọc xi măng giấu xương người.”

 

Lời này làm cho Sở Thành nghe được có chút không thoải mái, hắn cảm thấy lời này ít nhiều chắc là có thành phần khoa trương. Nhưng nếu như ngay từ đầu hắn nhìn thấy La Á Quân đi lên chính là một đợt xâm nhập và tấn công theo kiểu Ubisoft còn có chút cảm thấy thiếu ổn thỏa, vậy hiện tại hắn đã có chút cảm thấy đám người này đáng đời.

 

"Lần này phụ trách đổ bê tông là Chris và A Cường trong tổ của bọn tao, công việc như vậy bọn họ làm nhiều hơn nên có kinh nghiệm, bọn họ biết làm thế nào để có hiệu quả nhất, làm thế nào để xây cọc có độ cứng tương đối cao, như vậy lúc đóng cọc mới không vỡ, hơn nữa vấn đề bảo quản lâu dài cũng cần xem xét, không thể để bị nứt sau khi đổ ra ngoài.”

 

“Họ nhanh chóng hoàn thành công việc, và bọn tao đã đi ăn khuya cùng nhau vào đêm đó.”

 

Thiệu Nhật Thắng nói đến đây dừng lại, trên mặt toát ra vẻ hoảng sợ.

 

"Nhưng lần này thì khác." Hắn ta nói: "Ngày hôm sau, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì, A Cường đã bị Chris giết. Không, nói như vậy đều là hơi qua loa..."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK