• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Nói truyện thân thiện (1)

“Cầm lấy, thẻ chứng minh của cậu.”

Đường Lật cất giọng mềm dẻo, rồi đưa thẻ chứng minh vừa được phát ra giao cho Sở Thành.

Sở Thành có chút bất ngờ: “Sao mà có đến tận 3 thẻ vậy?”

“Một cái là thẻ chứng minh của đặc vụ cục mật số 9. Hai cái còn lại thì một thẻ là của sở an ninh trật tự, một thẻ của cục điều tra tình báo.”

Thấy hắn có vẻ vẫn chưa hiểu rõ, Đường Lật nhẫn nại giải thích.

“Cục mật vụ số 9 hiện là một cơ quan ngoài công lập, thẻ chứng minh bản thân chúng ta chưa hẳn là dễ sử dụng trong những hoàn cảnh nhất định. Cho nên các đặc vụ có thể kết hợp tình hình thực tế, rồi đưa ra thẻ chứng minh thích hợp để thực hiện nhiệm vụ được thuận lợi.”

Hiểu rồi, ý là nói họ vẫn còn thẻ phụ. Một mặt là để thuận lợi hành sự, mặt khác còn tiện đổ lỗi.

Sở an ninh trật tự và cục điều tra tình báo đó, đây thật sự thuộc về mấy người ở nhà ngồi, ai cũng không biết được rằng rốt cuộc trước đây có bao nhiêu cái nồi lớn nhỏ vô tình giam giữ ở hai nơi đó.

“Như thế này xem ra làm xong cũng phần nào rồi.” Đường Lật cười: “Chào mừng gia nhập với chúng tôi. Cậu vẫn còn là học sinh, bình thường không cần phải lên đây báo cáo đâu. Nhớ là phải giữ liên lạc là được rồi.”

“Vậy...tôi không có việc gì để làm nữa à?” Sở Thành hỏi.

Nhận việc xong, bây giờ hắn cũng là người có mức lương hàng chục nghìn hằng tháng, không cần phải đến lớp cũng không cần phải báo cáo mỗi ngày nên làm gì làm gì nữa, số tiền này cầm thôi đã phỏng tay rồi.

“Chúng tôi sẽ sắp xếp một vài nhiệm vụ có yếu tố rủi ro không cao, cậu có thể làm quen bắt chuyện với với những đặc vụ khác, học hỏi nhiều điều hay ho từ họ. Đúng rồi, hôm qua đặc vụ La đến trường của cậu, đúng lúc có một vụ án mạng đang điều tra, một lát nữa anh ta chuẩn bị ra ngoài, cậu đi theo anh ta học hỏi đi.”

Khi Sở Thành đến phòng làm việc của La Á Quân, vị đặc vụ đầu hói này có vẻ đã đi đâu mất rồi. Thế là, theo sự đề nghị của Đường Lật, Sở Thành ngồi đợi một lát ở trong văn phòng.

Sau khi bàn giao xong, Đường Lật liền rời đi làm việc của mình.

Không có việc gì làm, Sở Thành bắt đầu quan sát căn phòng làm việc này.

So với căn phòng của vị giáo sư Mizuyaki vừa nãy, thì diện tích văn phòng này cũng không to lắm. Bàn làm việc đã chiếm hết gần một nửa không gian phòng, trên bàn lộn xộn giấy tờ, ngay cả những tài liệu in từ “nội bộ” cũng bị vứt bừa bãi trên bàn, bên cạnh đó còn có một túi khoai tây chiên được mở sẵn.

Hắn để ý đến khung ảnh được đặt ngay trên bàn làm việc, bên trong khung ảnh ấy là một bức hình đã cũ. Hai người mặc bộ đồng phục cảnh sát trưởng vòng tay qua vai, họ tươi cười rạng rỡ và quay mặt hướng về phía ống kính.

“Tôi lúc trẻ xem ra cũng khá sành điệu chứ hả?”

Giọng nói phát ra từ phía sau lưng Sở Thành. Lúc này hắn mới để ý đến đặc vụ La Á Quân đến văn phòng từ lúc nào không hay.

“Xin lỗi anh, tôi không phải cố ý xem đâu…”

“Không sao đâu.” La Á Quân vẫy vẫy tay, rồi lướt nhìn qua bức ảnh: “Cũng đã là chuyện lúc còn trẻ rồi, lúc vẫn còn ở sở an ninh trật tự. Xem lúc đó hừng hực sức sống biết bao, rồi nhìn lại thân thể này, cơ bắp này xem…”

Sở Thành nghĩ ngợi một hồi rồi gật đầu: “Vẫn còn tóc.”

“Đúng vậy, vẫn còn tóc…”

Đặc vụ La đang nói bỗng dưng dừng lại, như thể đang nghĩ đến chuyện gì đó đau lòng.

 

 Vài phút sau, Sở Thành đã đi theo La Á Quân ngồi trên mẫu hạm trở về đất liền.

Theo ý Sở Thành hiểu, chuyến bay lần này tương đương với tuyến xe, đến giờ chuyến xuất phát, sẽ đưa người trên mẫu hạm đến căn cứ mặt đất chỉ định.

Điều này càng làm hắn đau lòng trước hiện thực tổng bộ bị giả thiết thành phần mộ định sẵn cho tàu bay, đi lại trên đất quá bất tiện.

Nhưng La Á Quân cũng nói cho hắn, đa số nhân viên trên mẫu hạm đều trường kỳ trú lại, cũng không thường rời thuyền. Nếu đặc vụ có nhiệm vụ khẩn cấp, sẽ được sắp xếp phi cơ riêng, không cần ngây ngốc ngồi chờ tuyến xe.

Lần này Sở Thành tới để gia nhập tổ chức, mới cần lên mẫu hạm đăng kí thủ tục, sau này sẽ không thường đến đây.

Khi đến căn cứ mặt đất, con xe việt dã La Á Quân xin trước đó sớm đã vào chỗ. Hai người lái xe đi ra căn cứ, một đường lái về Giang Đô.

Lên xe chưa ngồi nóng ghế, La Á Quân đã bật điếu thuốc. Hắn mở cửa sổ xe, dựa vào ghế vừa ngâm nga vừa nhả khói.

Hắn thử đưa cho Sở Thành một điếu: “Làm một điếu?”

“Tôi không biết hút.” Sở Thành lắc đầu.

Sở Thành không dính thuốc không dính rượu cũng chưa từng uốn tóc, là một thanh niên chính trực ngoan ngoãn, trừ những lúc thức đêm và nổi tâm tư muốn ra vẻ ngầu lòi, còn lại không có ham mê bất lương nào. Cậu em bán bánh mì tầng dưới cũng khen hắn rất khỏe mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK