Chương 32: Mẫu hạm (2)
Sở Thành chú ý tới điều kiện “bình thường”, bản năng ngửi được một tia không ổn.
“Thế nếu là bất thường thì sao?”
“Thì...... Không có cái gì là tuyệt đối, kỹ thuật điêu luyện đến mấy cũng khó tránh khỏi sự cố.” Trần Mỹ Duyệt nỗ lực nhớ lại: “Tôi nhớ mình từng gặp tình huống ngoài ý muốn một lần.
“Hình như cậu nhóc bị tẩy ký ức quên mất mình là nam sinh, xuất hiện chướng ngại giới tính......”
Sở Thành: “......”
“Chậc, cũng không phải vấn đề lớn.” Trần Mỹ Duyệt an ủi hắn: “Tỷ lệ này rất nhỏ, thường thường phẫu thuật vẫn rất thành công. Chưa kể, cảm thấy mình là nữ sinh cũng không có gì không tốt, thời buổi này mấy cậu trai biết trang điểm còn đáng yêu hơn con gái......”
Con mẹ nó không phải vấn đề lớn. Sở Thành đen mặt.
Cũng may hắn quyết định nhập bọn, nguy hiểm trở thành trap đành phải nhường lại cho người có duyên khác.
“Nói như vậy…” Sở Thành liếc mấy người trên xe: “Các chị đều là người đặc biệt?”
“Đúng vậy.” Trần Mỹ Duyệt gật đầu.
“Vậy các chị...... Đều có dị năng?”
“Ha, nào có dễ thế?” Trần Mỹ Duyệt nói: “Tinh thần người đặc biệt sẽ không bị ảnh hưởng, cũng sẽ không lấy bất kì phương thức nào cảm nhiễm những người khác. Bởi vậy, bình quân hệ số cảm nhiễm của người đặc biệt thấp hơn hẳn người bình thường. người đặc biệt có hệ số cảm nhiễm trên 90% phải gọi là hiếm như lông phượng sừng lân.”
“Hệ số của tôi ở chừng 52%, Tiểu Đường là 30%. Thuần Bình thì......”
Nói đến đây, cô chợt phanh gấp, có chút xấu hổ nhìn cậu tài xế đang lái xe.
“27%.” Tài xế lời ít ý nhiều đáp lại.
“Đúng rồi, 27%, tôi nhớ ra rồi.”
Sở Thành thế ý thức được, hóa ra mình không phải kẻ duy nhất cảm thấy vị tài xế đây là người tàng hình.
“Người cao nhất trong số chúng tôi là đặc vụ La, anh ấy 87%.”
Khi Trần Mỹ Duyệt giới thiệu, Sở Thành trộm nhìn gã đàn ông hói đầu ngồi ghế trước. La Á Quân vẫn ngâm nga giai điệu lạ lùng, tựa như không nghe được.
Từ đầu đến cuối hành trình La Á Quân đều lặp đi lặp lại ngâm nga giai điệu này, Sở Thành chưa từng nghe qua nhịp nhạc như vậy, nhưng hắn cảm thấy đây là một bài hát cũ thời xa xăm.
“Hệ số này sẽ phản ánh mức độ chúng ta bị ảnh hưởng, mức độ càng sâu, chỗ đặc biệt càng rõ ràng. Cho nên hệ số càng cao, thực lực cũng sẽ càng nổi trội.
“Đương nhiên đây chỉ là tố chất phần cứng. Năng lực thực chiến mới là quan trọng nhất, kỹ thuật vật lộn, kỹ xảo chiến đấu, vận dụng vũ khí, lực phản ứng và đầu óc đều sẽ quyết định thắng thua.”
“Cho nên chỉ cần huấn luyện đầy đủ, dù là người đặc biệt hệ số cảm nhiễm thấp, cũng có thể đánh bại người có hệ số lây nhiễm cao hơn mình.”
Sở Thành gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Chẳng phải là đánh quái tăng level sao, motip quen thuộc trong tiểu thuyết.
Hắn đơn giản hoá kịch bản lên level trong tiểu thuyết, cảm giác tương đương với năm nhất tiểu học khiêu chiến năm hai tiểu học.
Năm hai và năm nhất có một lằn ranh giới hạn không thể cắt đứt, đó là năm hai đã nắm giữ phép nhân phép chia, mà năm nhất mới chỉ biết bẻ ngón tay đếm số. Nhưng vai chính khác, vai chính tuy chỉ là năm nhất, lại là học sinh xuất sắc của năm nhất, năng lực tính nhẩm vượt trội hơn bạn cùng lứa, có thể nháy mắt vận dụng trong vòng mười lăm con số chiến một trận với địch.
Nếu thật sự đánh không lại, vai chính còn có hack máy tính cầm tay, chỉ là quá kinh thế hãi tục, trừ phi bất đắc dĩ thì sẽ không dùng đến, một khi dùng ra tất phải kinh diễm trước mặt học sinh toàn trường......
Xe nhanh chóng dừng lại, phía trước là căn nhà lầu hai tầng, bị rừng cây tươi tốt che giấu. Sở Thành theo mấy người xuống xe, đi vào cửa lớn.
“Trông cậu có vẻ thất vọng?” Trần Mỹ Duyệt rất có hứng thú nhìn Sở Thành: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy, office building của chúng tôi hẳn sẽ khí thế hơn nữa?”
Sở Thành không nói, nhưng trong lòng xác thật nghĩ vậy.
Ban nãy nghe họ thổi phồng tổ chức siêu trâu bò, cảm giác tựa như phòng tuyến chung cực bảo vệ hoà bình, nhưng nhìn căn nhà lầu này, cảm giác còn không bằng Thôn Ủy Hội.
Trần Mỹ Duyệt cười cười, cũng không giải thích.
Đoàn người đi vào căn nhà. Cạnh cửa có phòng trực ban, ông lão trực ban vắt chân ngồi bên trong hưởng gió quạt đọc báo, chú ý tới mấy người tiến vào, lão lười biếng nâng mí mắt, sau đó tiếp tục vùi đầu đọc báo chí của mình.
Xuyên qua hành lang thật dài, cuối chỗ lại lắp một thang máy. Sở Thành đi theo ba người vào thang máy, phát hiện trên đó chỉ có hai nút 1 và 2.
Nhưng Trần Mỹ Duyệt tựa hồ ấn xuống cơ quan ẩn nào đó, bản kim loại nhìn như xưa cũ tự động tách ra, để lộ một chiếc đồng hồ quay số tinh xảo. Năm ngón tay cô như bay, đưa vào một chuỗi số, thang máy chưa ấn số tầng bắt đầu tự vận hành.
Sở Thành cảm giác được thang máy đang đi xuống, xuất phát về dưới nền đất.