Reinhardt nhún vai trước lời đáp của Ceylon.
Anh nhìn quanh phòng ăn rồi ôm cô vào lòng. Ở đây không còn ai còn sống sót nữa. Thậm chí đã không còn một con chuột nào còn sống trong dinh thự này.
“Quilt, còn những việc ta sai ngươi đi tìm hiểu thì sao?”
“Vâng, tôi đã tổng hợp xong tất cả những tội ác và việc làm phi pháp của Bá tước Delight.”
Người trả lời lần này là một người đàn ông tóc đen. Tóc anh ta cắt theo phong cách năng động, và anh ta đáp lại trong âm thầm với vẻ mặt thẳng thừng.
Reinhardt nhìn lướt qua tập giấy dày cộp mà anh đang được giao lại, nhưng không nghĩ đến việc nhận nó. Anh nhìn một cách thờ ơ rồi mở miệng.
“Hãy phát tán chúng đi. Sẽ có người nhặt được và đọc nó thôi.”
“Vâng.”
Sau khi đáp ứng mệnh lệnh của Reinhardt, người đàn ông mặc áo choàng ném tập giấy đi.
Hàng chục tờ giấy được rải ra trong không trung trong chốc lát và rải rác như tuyết.
Những tờ giấy rơi thấp dần rồi rơi xuống mấy cái xác, trên bàn và trên sàn nhà. Một trong số chúng đã bắt đầu nhuốm máu từ sàn nhà.
“Giờ thì, ta quay trở lại Ma tháp thôi.”
“…Ngài định dẫn người phụ nữ đó về cùng?”
“Đúng vậy. Có vấn đề gì không?”
Reinhardt nhíu mày và nhìn Ceylon, người đang chất vấn anh.
Mái tóc xanh nhạt đẹp đẽ lạ thường của anh ấy đung đưa, và có những nếp nhăn nhẹ trên trán.
“Tôi không tán thành điều này trừ khi đó là vì giả kim thuật và tinh linh của cô ta. Ma tháp là nơi mà người ngoài không thể tiến vào nếu không có mana. Và nếu không có mana, người đó sẽ không thể ra khỏi tòa tháp.”
“Đây là một sự cứu tế. Ta hi vọng là vậy.”
Đôi môi đỏ của Reinhardt cong lên. Nói cách khác, cô ấy là kiểu người sẽ làm bất cứ điều gì để trốn thoát.
Reinhardt kiễng chân lên và gõ xuống sàn hai lần.
Một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện trên sàn nhà, sau đó một thứ ánh sáng phun ra và nuốt chửng Reinhardt và Valletta, cũng như Ceylon và Quilt đang đứng bên cạnh họ, khi những tờ giấy rải rác chứng minh một đêm kinh hoàng đã diễn ra bao phủ lấy họ.
Việc cả đế quốc và Hoàng cung trở nên hỗn loạn trong kinh hoàng trước một gia đình quý tộc bị tiêu diệt là điều hiển nhiên, cứ như đó là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử.
Nhiều tin đồn lan truyền về sự biến mất của Valletta Delight, và đích thân Thái tử Milrode đã phụ trách cuộc điều tra để tìm ra sự thật.
Cứ như vậy, màn đêm dài buông xuống.
Khung cảnh đã thay đổi.
Reinhardt ngẩng đầu lên khi đang đứng giữa khu rừng. Bầu trời xanh thẳm được bao phủ bởi những đám mây trắng. Sàn nhà đầy cỏ dại và hoa cỏ không rõ nguồn gốc.
Và trên sàn nhà đầy cỏ, một vòng tròn ma thuật vô hình được vẽ ra.
Người ta chỉ có thể tiến vào Ma tháp thông qua nơi này.
“Ma tháp ở ngay phía trên.”
“Được.”
Reinhardt chậm rãi nghiêng đầu. Ma tháp ở trên bầu trời và bị che khuất bởi những đám mây.
Thực ra, có thể nói đây là thị trấn nhỏ dành cho các pháp sư hơn là một tòa tháp
Các pháp sư không tin tưởng và con người và quyết định không thể sống chung với họ. Và kết quả là, họ đã dựng nên Ma tháp.
Ban đầu, chỉ có một ngọn tháp bay lơ lửng trên bầu trời.
Tuy nhiên, các pháp sư đã sớm nhận ra rằng Ma tháp không thể chứa hết tất cả bọn họ. Năm tháng trôi qua, vùng đất dần dần được mở rộng, trên bầu trời xuất hiện một hòn đảo nhỏ và một thành phố vô chủ.
Vì vậy, Ma tháp thường được gọi là thành phố của các pháp sư.
Chỉ những người có mana mới biết lối vào và vào được, và vì điều này, những pháp sư chưa thức tỉnh không thể yêu cầu sự giúp đỡ từ tòa tháp.
Nói cách khác, vào Ma tháp mà không có mana cũng như một người không thể ra khỏi thành phố mà không có sự trợ giúp của pháp sư.
“Đưa người đó đi cùng liệu có ổn không?”
Ceylon hỏi lại.
Mặc dù việc bắt cô chống lại chính mình thì không vấn đề, nhưng những người không có mana thường có một khuynh hướng mạnh mẽ, trong Ma tháp gọi là “Sokor”.
“Vì cô ấy đã là chủ nhân của ta trong suốt 10 năm, nên nếu lần này ta là chủ nhân của cô ấy thì có chút bất công nhỉ?”
Reinhardt vừa ôm cô vừa cười khúc khích.
Anh ôm cô chặt hơn và để mana từ từ chảy xuống mặt đất.
Khi vùng đất trống trải hấp thụ mana, vòng tròn ma thuật khổng lồ bị ẩn đi đã lộ diện.
Một cột ánh sáng phun ra từ vòng tròn ma thuật và ngay lập tức nuốt chửng bốn người họ.
“Chào mừng, chúa quân của tôi.”
Reinhardt nhắm mắt trong giây lát khi ánh sáng xuyên qua mắt mình, từ từ nhướng mi với giọng nói lịch sự nhưng tựa như sắt đá.
Họ được dịch chuyển đến một tòa tháp rộng và cao chót vót.
Tòa tháp hình trụ tròn, màu xám, xuyên qua những đám mây. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có cửa sổ hoặc lối vào nào có trên tháp.
Thoạt nhìn, tòa tháp trông như một hình trụ dài và lớn đã được dựng lên trên mặt đất.
“Ai đây?”
Reinhardt nhíu mày.
Xuất hiện trước mắt anh là một người đàn ông mặc áo choàng màu xanh lá cây sẫm và bị che mặt.
Tuy nhiên, hắn quá mờ nhạt để có thể gọi là một con người. Sau lưng hắn chính là tòa tháp.
“Hắn là người trông coi tòa tháp và trung thành tuyệt đối với ngài.”
Ceylon âm thầm giải thích.
Reinhardt thoáng nhìn qua sự tồn tại mờ nhạt được bao phủ bởi một chiếc áo choàng, và nhìn đi chỗ khác như thể anh không quan tâm.
Điều anh quan tâm lúc này không phải là người canh giữ Ma tháp.
“Đưa ta đến một căn phòng rộng rãi với điều kiện ánh sáng tốt nhất. Nếu có thể, hãy đến một nơi không thể dễ dàng trốn thoát.”
Người canh giữ cúi đầu thật sâu trước mệnh lệnh chính thức của Reinhardt. Sự tồn tại mờ ảo ấy không mở miệng nói gì sau màn chào hỏi ban đầu.
Hắn búng tay, sau đó một lối vào màu đen hiện ra.
“Chỉ có người canh giữ và ngài mới có thể vào Ma tháp. Bất kì ai muốn vào Ma tháp cũng cần phải thông qua người canh cổng.”
“Ngay cả việc ra khỏi tháp cũng vậy?”
“Không, bất cứ ai cũng có thể rời đi bằng một câu thần chú, miễn là họ có đủ mana.”
“Nếu không có mana thì sao?”
Trước câu hỏi của Reinhardt, ánh mắt của Ceylon rơi vào Valletta, người vẫn đang say ngủ không biết gì về thế giới xung quanh khi được ôm trong vòng tay của Reinhardt.
Các tinh linh là một trường hợp hơi khác một chút.
“Nếu ngài đang nói về người đang nằm trong tay ngài, cô ấy sẽ không thể ra ngoài nếu không có sự cho phép của ngài.”
“Hừm.”
Môi anh nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Reinhardt rất hạnh phúc vì cuối cùng anh đã có được thứ mà anh vô cùng mong muốn.
“Pháp sư và tinh linh sư khác nhau cơ bản về cách sử dụng mana. Ma lực của pháp sư được hấp thụ từ tự nhiên, còn tinh linh sư phải xin phép các tinh linh và trả giá để mượn sức mạnh từ tinh linh.”
“Đúng vậy.”
Reinhardt gật đầu. Đây là kiến thức cơ bản mà anh đã biết.
“Ma tháp là không gian được tạo ra bởi pháp sư, và các tinh linh sẽ không xuất hiện. Vì vậy, tinh linh sư sẽ không thể mượn sức mạnh của chúng.”
Reinhardt gật đầu.
Khi tiến vào, họ đi ngang qua một căn phòng rộng như sảnh nhà hát của cung điện hoàng gia.
Theo sự hướng dẫn của người gác cổng, họ đến tầng cao nhất của tòa tháp.
Tất cả tường đều được làm bằng kính, vì vậy ánh sáng mặt trời dễ dàng tràn vào và còn có thể nhìn thấy mây trong khung cảnh ngoài cửa sổ.
Giữa phòng có một chiếc giường lớn, nhưng Reinhardt nhìn đâu cũng không thấy cửa ra.
“Đây là tầng cao nhất của tháp. Chỉ có chúa quân và tôi, cùng những ai ngài cho phép mới được vào. Và người bên trong cũng không thể rời đi trừ khi có sự cho phép của ngài.”
Người gác cổng giải thích với giọng như cào sắt.
Reinhardt đi thẳng đến giường và đặt Valletta nằm trên đó.
Valletta xoay người vài lần vì sự thay đổi tư thế đột ngột khiến cô không thoải mái, rồi lại thở ra ngay sau đó.
“Tôi rất mong chờ đến lúc người tỉnh dậy.”
Reinhardt cười khúc khích và dùng ngón tay cái xoa xoa chiếc cổ trắng ngần của cô.
Anh thường có mong muốn bóp nát nó. Ngay cả khi anh biết rằng một khi anh bẻ gãy nó, cô sẽ không bao giờ tỏa sáng nữa.
“Có phải vậy không, Chủ nhân?”
Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi đắp chăn cho cô. Ceylon và Quilt nhìn vị khách không mời mà đến đang nằm trên giường, lông mày nhíu lại.
Tầng trên cùng thường là phòng của chủ nhân Ma tháp. Đây không phải là một cảm giác dễ chịu gì khi một Sokor đang chiếm đóng nơi này.
Reinhardt mỉm cười như đã nhận ra ánh nhìn của họ. Anh đang cười nhưng ánh mắt anh thì không.
“Đúng là sự quan tâm vô nghĩa, nếu các ngươi bị bắt gặp đang đụng vào đồ của ta…”
Khi nụ cười đẹp đẽ của Reinhardt vụt tắt, cả hai cũng nín thở.
Tuy nhiên, không thể đoán được biểu cảm của Reinhardt đang như thế nào khi khuôn mặt của anh ta cũng bị che đi như người gác cổng.
“Khi ấy ta sẽ cho các ngươi tự moi ruột mình ra và nhai sống. Hãy cẩn thận.”
Giọng nói tuy sảng khoái nhưng câu từ thật đáng sợ. Đôi mắt của Reinhardt vừa lấp lánh vừa điên cuồng.
“Tất nhiên là, nghe cũng có vẻ thú vị đây.”
Ánh mắt chiếm hữu sâu sắc của anh chạm đến Valletta trong giây lát, sau đó anh dừng lại và nhìn về phía Ceylon và Quilt.
Trước ánh mắt lạnh lùng, cả hai vội vàng quỳ một chân xuống.