Cô nhìn người đàn ông đang cầm bút trên trên chiếc bàn sẫm màu.
“Không có ai khác ở đây.”
Cô ngửi thấy mùi trà đen nên đã nghĩ rằng sẽ có quản gia hoặc một người hầu ở đây.
Trong thư phòng tẻ nhạt chỉ toàn sách không có ai khác ngoài Carlon Delphine.
Valletta bước thêm một bước vào trong.
“Hôm nay có vẻ như mặt trời mọc đằng tây nhỉ, vì cô đã tìm ta trước. Hình như cô có chuyện muốn nói, nhưng trước tiên ngồi xuống dùng trà đã?”
“Vâng.”
Carlon Delphine mời cô ngồi vào bàn trà gần cửa sổ phòng làm việc.
Ông vào phòng pha trà và mang trà cùng đồ uống giải khát ra, sau đó ngồi đối diện với cô.
Sau khi nhìn người đàn ông thân mặc quần áo chỉnh tề đang cẩn thận rót trà, Valletta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh vô cùng yên bình.
“Tên đáng ghét kia không thấy đến nữa.”
Anh ta cũng rất bận rộn, nên anh không thể cứ mãi tập trung vào cô.
Coi như đây cũng là may mắn. Nhưng đồng thời lại có chút khó xử.
Đã bao lâu rồi họ không xa nhau như thế này?
“Đã qua thời gian dùng trà rồi.”
“Con có thể nói chuyện thoải mái.”
Carlon Delphine nhướng mày đầy nghi ngờ.
“Gia tộc Delight đã biến mất, danh hiệu Tiểu Bá tước của tôi giờ cũng chỉ là hư danh mà thôi. Ngài có thể gọi tôi là Valletta.”
“Được.”
Carlon Delphine gật đầu.
“Trà không hợp khẩu vị?”
“Không, rất ngon.”
Valletta nâng tách trà lên và nhấp một ngụm. Một cảm giác ấm áp chạy dọc cổ họng và sưởi ấm cơ thể cô một lúc.
Cô hơi cau mày trước cảm giác lạ lẫm và ngẩng đầu lên.
“Ngài Công tước.”
“Hửm?”
“Tôi đã có một quãng thời gian nghỉ ngơi trong môi trường thoải mái mà ngài cung cấp. Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, cứ nghỉ ngơi mãi như vậy thì không tiện chút nào.”
Carlon Delphine nhấp một ngụm trà và nhìn Valletta. Ông bắt chéo chân rồi gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Vì vậy, tôi muốn chúng ta hoàn thiện khế ước.”
“…Valletta, con giống như một con thỏ đang bị hổ rượt mà không hề nghỉ ngơi. Một con thỏ dù đã là kẻ đi săn nhưng vẫn không biết nghỉ ngơi, nên cứ tiếp tục chạy.”
“Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi không thể nghỉ ngơi được.”
Valletta trả lời chắc nịch.
Thực lòng cô không thể thư giãn. Cuộc sống như vậy quá choáng ngợp và ngoài tầm kiểm soát của cô.
Reinhardt, Hoàng gia và Thái tử đều đang làm phiền cô.
Không thể phân biệt được ai là kẻ thù, ai không phải kẻ thù. Cô không thể tin tưởng bất kỳ người nào khác vì đồng minh duy nhất mà cô có là chính bản thân mình.
Cô phải giữ thăng bằng và giữ phong độ của mình mà không cần nghỉ ngơi.
“Một tuần nữa sẽ có yến tiệc tại Hoàng cung. Nếu ổn thì cô có thể tham dự không?”
“…Tôi chắc rằng mình đã từng yêu cầu ngài giấu danh tính của tôi với Hoàng tộc.”
“Đôi khi đứng ra thể hiện bản thân còn tốt hơn là che giấu.”
Vầng trán của Valletta nheo lại. Cô nhìn Carlon Delphine, cố gắng hiểu ý định thực sự của ông là gì.
Đầu cô quay cuồng. Tự nhiên cô nghĩ đến khoản lợi nhuận mà ông sẽ thu được nếu bán cô.
“Mỗi khi con nhìn ta với vẻ mặt đó, ta lại thấy đau lòng. Bé con…không, cô bé. Ta sẽ không làm hại con đâu. Chẳng phải ta đã hứa sẽ bảo vệ con sao?”
“Ai là bé con chứ…”
“À ừm. Là ta nhầm.”
Ông lắp bắp, có vẻ hơi bối rối.
“Dù sao thì, con không muốn thấy vẻ mặt của mấy kẻ tham lam khi chúng biết ai đứng sau cô à?”
Mặt Valletta nhăn lại trước lời của Carlon Delphine. Cô từ từ xoa mặt.
Không khó để cô hiểu được tình hình hiện tại. Ngoài Hoàng tộc ra, những quý tộc khác cũng đang nhắm vào cô.
Có rất nhiều người thèm khát con ngỗng đẻ trứng vàng đã thoát ra khỏi lồng kia.
“…Hoàng tộc có thể sẽ không đưa tôi đi nếu họ biết người chống lưng cho tôi là ai?”
“Không chắc chắn, nhưng…”
Với vẻ mặt lo lắng như vậy, ông không còn cách nào khác ngoài cố gắng trấn an cô.
Dù giả làm người lớn, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ không bao giờ lớn.
Đó là những gì Carlon Delphine thấy.
“Có thể nói là chắc chắn 100%.”
“Tôi không tin.”
“Đây là lần đầu tiên ta bật ra con số này đấy, nhưng một trong những nguyên tắc của ta là đã nói thì phải giữ lời.”
Mặc dù vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Valletta thở dài thất vọng. Cuối cùng, cuộc trò chuyện này chỉ đi đến một kết luận.
Cô không có nhiều phương án lựa chọn.
“Nếu vậy thì được thôi.”
“Và Valletta, con biết bao nhiêu về giả kim thuật?”
“Tôi nghĩ mình đã đọc hết sách về giả kim thuật trên thị trường. Mặc dù gần đây số lượng đã giảm.”
“Vậy con biết bao nhiêu về thất bại trong giả kim thuật? Những khả năng con có thể sử dụng tối đa là gì? Con biết được bao nhiêu công thức? Chuyên môn của con? Những điều hạn chế?”
Đồng tử của Valletta run lên trước những câu hỏi bắn ra như đại bác từ giọng nói bình tĩnh và thoải mái kia.
Cô chậm rãi suy nghĩ câu trả lời. Tuy nhiên, cho dù cô có lục lọi trí nhớ của mình như thế nào đi chăng nữa, vẫn không có câu trả lời nào xuất hiện trong đầu.
“…”
“Con có giáo viên nào khác không?”
“Có một lần tôi được Nhà giả kim ở Hoàng cung đến dạy.”
Đây là câu hỏi có thể trả lời được.
Khi cô trực tiếp trả lời mà không do dự, Carlon Delphine dường như suy nghĩ gì đó, rồi lại nói tiếp.
“Điều đầu tiên người đó dạy con là gì?”
“Cách sử dụng công thức.”
Một lần nữa, đây không phải câu hỏi khó trả lời.
Trước câu trả lời của Valletta, mắt carlon Delphine nheo lại vẻ không hài lòng.
“Có thể ta không biết người đó là ai, nhưng hắn đúng là chẳng biết gì cả.”
Carlon Delphine thở dài.
“Ý ta là, người đó đã dạy con cách để chạy mà không tìm hiểu kiến thức cơ bản trước.”
“…Nhưng đến bây giờ vẫn không có vấn đề gì xảy ra.”
“Vì cô chỉ tạo ra một lượng nhất định trong môi trường hạn chế, nên trong tương lai sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
“Thứ tôi muốn là cái khác. Tôi không yêu cầu ngài dạy giả kim thuật từ những điều cơ bản cho tôi.”
Carlon Delphine nhìn Valletta đang đặt ra ranh giới. Cơ thể cô dường như lúc nào cũng có gai nhọn bao quanh.
Nhưng chính những con người tham lam đã khiến đứa trẻ trước mặt ông thành ra như vậy. Đứa trẻ sẽ điều chỉnh để thích nghi với tình huống. Bá tước Delight chắc chắn đã thuần hóa cô và khiến cô không còn cảm xúc cũng như nhân cách.
Carlon Delphine vắt óc tìm từ thích hợp để nói với Valletta.
“Xin lỗi, nhưng ta không thể đưa con dao cho một cô nhóc chỉ biết chạy mà không biết đi.”
Ông ấy đang nói gì vậy?
Cô có cảm giác như bị kim nhọn đâm vào tim.
Vì quá tức giận, Valletta nắm chặt tay rồi mở ra.
Có gì sai sao? Đối với cô, cô không có nhiều thời gian.
Ngay cả hiện tại, có rất nhiều người đang truy tìm cô. Trong tình huống này, nếu học lại những điều cơ bản thì thật vô lý – cô nghĩ vậy.
“Ngài Công tước, tôi vẫn đủ khôn ngoan. Tôi có thể biết cần phải giết ai và không cần giết ai.”
Carlon Delphine mở to mắt trước những lời nói điềm tĩnh của cô.
“Bằng cách nào?”
Valletta nuốt nước bọt trước câu hỏi của ông.
Ông ấy vẫn sử dụng kính ngữ, chắc hẳn bầu không khí sẽ thay đổi tùy theo tâm trạng của ông ấy.
Nhưng ông vẫn giữ giọng nói bình tĩnh và thoải mái dù biểu cảm có chút thay đổi. Tuy nhiên, bây giờ có lẽ ông đã không còn do dự khi lựa chọn từ ngữ phù hợp.
“Tôi có thể phân biệt kẻ thù với đồng minh. Tôi sẽ cầm dao khi cần thiết, và tôi có thể giết người bằng chính con dao đó, vậy nên xin đừng coi tôi là một con nhóc.”
“Nhưng con không biết sử dụng dao đúng cách và dùng sao cho hiệu quả. Nếu chỉ biết cầm dao và đâm ai đó…”
Đôi mắt u ám của Carlon Delphine hướng về phía Valletta.
Người kia có ý định tốt, không có biểu hiện gì là không hài lòng. Nhưng thái độ rất kiên quyết.
“Quả thật đó là việc mà một đứa con nít cũng làm được.”
Cô không nói nên lời trước khẳng định đầy ẩn ý của ông.
“Vậy ý ngài là tôi phải học lại? Chẳng phải chúng ta đang ở trong mối quan hệ kinh doanh bình đẳng trên khế ước bằng văn bản sao?”
“Valletta, nếu con thấy thoải mái khi nghĩ theo hướng đó thì không sao.”
Cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như đang cố dỗ dành một đứa trẻ. Cô thấy ngứa ngáy trong lòng và không thoải mái.
Cô nhíu mày, không rõ tại sao mình thấy không hài lòng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.