“À,… ta muốn vào phòng làm việc của mình nhưng không biết cha để chìa khóa ở đâu.”
“Phòng làm việc?”
“Ừ.”
Khi Valletta tiếp tục sử dụng thuật giả kim cho những việc vô ích, Bá tước Delight đã chuyển hẳn phòng làm việc của cô xuống tầng hầm và khóa nó lại bằng chìa khóa.
Nếu không có lệnh hoặc sự cho phép của ông ta, cô không bao giờ có thể sử dụng nó. Cô đã phải tự nhốt mình trong phòng làm việc để trau dồi kỹ năng của mình, nhưng cô không được phép mang bất cứ thứ gì ra ngoài.
Ngay cả đồ lót của cô cũng bị những người giúp việc kiểm tra.
“Lần này người định làm vì ai? Cho một con chim bị rơi xuống khi đang bay trên trời? Nếu không thì… lần này người tìm được một con kiến bị gãy chân?”
Valletta yên lặng trước những lời châm chọc của Reinhardt.
Cô không thể dành tình cảm cho mọi người, vì vậy cô quyết định dành tình cảm của mình cho động vật. Chúng có thể rời khỏi vòng tay của cô nhưng có thể quay lại bất cứ lúc nào. Cô không thể gọi tên mọi người, nhưng cô cũng không cần phải đặt tên cho thú cưng.
Cô không thể dựa vào ai nên cô cảm thấy cô đơn khi sống một mình, và cần một chút ấm áp. Ngay cả khi nó là hơi ấm của một con thú lông.
“…”
Thay vì trả lời những câu hỏi của Reinhardt, Valletta im lặng quay đi.
Vì nó không có ở nơi nào khác, nên nơi còn lại duy nhất có lẽ là phòng làm việc của cha cô. Cô cần chìa khóa vào phòng làm việc của mình.
Reinhardt sải bước theo cô khi cô cố gắng di chuyển về phía phòng làm việc. Dang rộng cánh tay của mình, anh nhẹ vòng tay qua eo cô.
“…Tôi không hiểu tại sao người luôn dành tình cảm cho chúng. Tôi không thể hiểu nổi.”
“Ngươi không cần phải hiểu.”
Reinhardt nhướng mày trước lời khẳng định của Valletta. Anh ta kiên quyết ngậm miệng lại.
“…Chắc chắn là có người ở đằng kia.”
Valletta dừng bước trước lời nói của Reinhardt.
Reinhardt từ từ thả bàn tay đang ôm lấy eo cô.
Khi cô quay lại, anh nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn điều gì đó rất lạ.
Reinhardt quay lại và tiến thẳng đến phòng làm việc của cô.
‘Anh ta định làm gì khi không có chìa khóa?’
Nhưng rồi cô nhận ra rằng anh không cần chìa khóa. Chỉ với một cái búng tay, anh đã mở được ổ khóa.
Valletta nhanh chóng bước vào phòng làm việc của mình.
Cô ép các loại thảo mộc vào lọ và viết công thức ra giấy, không thèm để ý đến Reinhardt đang đóng cửa lại và dựa vào đó.
“Chiết xuất.”
Anh không rời mắt khỏi Valletta dù chỉ một giây.
Một vòng tròn ma thuật cổ xưa lơ lửng trước mắt anh, và căn phòng ngập tràn màu tím.
Khoảnh khắc khi một loại thảo mộc đơn giản trở thành thuốc luôn thật tuyệt vời.
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt đỏ của Reinhardt. Anh xoa xoa cổ họng với cơn khát không giải thích được và nhìn cô chằm chằm.
Valletta đóng gói lọ thuốc trong vòng tay, khóa phòng làm việc lại và đi ra sân sau.
“Vậy ra là người từ chối sự giúp đỡ của tôi, và con mèo này là thứ duy nhất khiến người để tôi giúp đỡ.”
Reinhardt nói với vẻ không hài lòng.
Cô tỏ ra thờ ơ, như thể cô mong đợi ai đó bị thương hoặc bị giết.
Nhưng, kỳ lạ thay, cô không thể nhìn thấy con vật đang bị thương. Như thể con người là vật nuôi và vật nuôi được xem như con người.
“Valletta, con đang làm gì ở đó?”
Đôi vai cô run lên vì sợ hãi.
Bá tước Delight lộ ra biểu cảm dữ tợn khi nhìn phía sau của Valletta, người đang cúi xuống và cứng người, đề phòng bá tước nhìn thấy con mèo.
“Valletta Delight!”
“…Vâng, thưa cha.”
Cô thở dài và cuối cùng đứng lên.
Con mèo vừa được chữa lành đang lăn lộn trên bãi cỏ, cọ cọ dưới chân như để nhận ra ân nhân của nó.
“Mày lại sử dụng sức mạnh một lần nữa!”
“Con xin lỗi.”
Cô ngẩng đầu lên và thờ ơ phun ra những từ đã trở thành thói quen.
Phía sau Bá tước Delight là quản gia và một nữ hầu.
Đôi mắt lạnh lùng của Valletta hướng về họ, và cô hầu nhìn đi chỗ khác.
‘…Điều này có thể hiểu được.’
Chắc hẳn đã có người vô tình nhìn thấy, nhưng thay vì có ý định ngăn cản thì người đó đã tố cáo cô.
Cô liếc sang bên mình và thấy rằng Reinhardt đang cười, nhưng mắt anh thì không.
‘Đây là cách mà mình bước một bước đến gần cái chết hơn trong hôm nay.’
Cô ghen tị với sự thiếu hiểu biết này. Họ chẳng biết gì về thuốc.
“Xin lỗi sao? Mày lại xin lỗi!”
Chát!
Đầu cô ấy bị nghiêng sang một bên. Đôi mắt của Valletta hơi mở to, nhưng không có gì ngạc nhiên đối với cô.
Vốn dĩ ông ta có bàn tay thô ráp, vì vậy cô biết điều này sẽ xảy ra ít nhất một lần.
“Đưa nó đến phòng trừng phạt và nhốt nó lại! Không được cho bất cứ thứ gì ngoài nước trong một tuần!”
Cô đã mong đợi điều đó, vì vậy không mấy ngạc nhiên. Quản gia và người giúp việc trông như đã đợi sẵn, họ nắm lấy tay cô và kéo đi. Sau đó cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Reinhardt.
‘Sao anh ta lại nhìn mình như vậy?’
Trông anh ta như vừa nhìn thấy điều mà mình chưa từng thấy. Mãi cho đến khi ở trong phòng trừng phạt, cô mới nhận ra. Thực ra thì, đây là lần đầu tiên cô thể hiện cảm xúc thật trên khuôn mặt kể từ lần đầu tiên gặp anh.
Một tuần mà cô bị nhốt thật buồn tẻ. Có lẽ vì cô đã phải chịu đựng suốt thời thơ ấu của mình, nên cô không bị ấn tượng bởi việc không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phòng, và cô phải mò mẫm khắp phòng để tìm nước cho dịu cơn khát của mình.
Cô đã quen với việc nhịn đói trong vài ngày. Ít nhất cô không còn cảm thấy mình cần phải đào hố cho cuộc sống của mình vì cô cảm thấy muốn chết, như khi cô còn nhỏ.
‘Nhưng một tuần có hơi lâu.’
Dù cô đã tự an ủi mình rằng đây là một chế độ ăn kiêng mới, nhưng cô vẫn không được an ủi phần nào.
Nhắm mắt và thiền định, hoặc ngủ không cử động nhiều có thể là những việc tốt nhất cô có thể làm.
Sau một tuần, cánh cửa mở ra. Bá tước Delight bước vào và đứng trước mặt cô.
“Đây là lần cuối cùng. Nếu con không cư xử như vậy một lần nữa… Con sẽ không còn bị đối xử như một đứa trẻ nữa, con yêu. ”
Bá tước Delight vuốt ve má cô, thì thầm rồi quay đi.
‘Còn chuyện gì đã xảy ra với Reinhardt?’
Bình thường ít nhất anh sẽ đến thăm cô một lần, nhưng cả tuần cô bị nhốt, anh không hề ló mặt đến dù chỉ một lần.
“Mình có thể ra ngoài được là tốt rồi.”
Trước đó, cô cần phải ăn trước. Cô ấy yêu cầu một món súp và đi thẳng về phòng của mình.
Phòng của cô không có gì thay đổi. Cô ngồi trên giường, cảm thấy kiệt sức, đột nhiên, cô nhìn cơ thể mình phản chiếu trong gương ở bên cạnh.
“Còn nhìn được cả xương đang lộ ra nữa.”
Cô thờ ơ liếc nhìn cơ thể mình một cái, và rồi cái gương rơi xuống.
Reinhardt không bao giờ xuất hiện ngay cả khi cô đã ăn xong bữa ăn tráng miệng, ăn tối và đi ngủ.
Sự vắng mặt của anh ta có nghĩa là anh đã chết hoặc đã rời khỏi dinh thự.
Cách nào cũng được nhưng cô chỉ muốn anh sống tốt theo cách của mình.
“Xin chào, Chủ nhân.”
…Sự vắng mặt chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn.
Cô đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ ngoài cửa phòng mình. Đó là giọng nói quen thuộc.
‘Người thường xuyên vào đây…’
“Sao vậy? Ban đêm không có tai mắt nào đâu, nên cứ vào đi.”
“Cơ thể người sao rồi?”, anh hỏi.
“Ổn.”
“Vậy sao. Thế thì tốt quá. Chủ nhân, người có muốn biết chuyện này không?”
“…”
Nếu cô trả lời rằng mình không muốn biết, liệu anh có chặt đầu cô không?
Valletta không trả lời, nhưng Reinhardt lại mở miệng như thể anh ta không mong đợi câu trả lời.
“Hai kẻ đã cười nhạo người vào ngày hôm đó giờ đã chết.”
“…Gì cơ?”
“Đó là một tai nạn đáng tiếc. Họ rơi từ cửa sổ xuống ”.
Cho dù đó có thực sự là một tai nạn hay không, anh ta chính là người duy nhất biết.
Valletta cố gắng kìm nén những lời nghẹn lại trong cổ họng.
Anh ta vừa có ý nói rằng chỉ cần giết một hoặc hai người là đủ? Chậc, anh ta còn chẳng cần dùng ma thuật cấp cao. Khi bọn họ ở trên cao, anh ta có thể đẩy họ bằng cách sử dụng gió.
Cô ấy một lần nữa nhận ra rằng anh ta rất nguy hiểm.
‘…Nếu được yêu cầu không nên đụng vào anh ta, thì đáng ra họ không nên đụng vào.’
Ngay cả khi có cảnh báo trước, những người hầu vẫn bắt nạt Reinhardt.
Valletta sờ trán như thể bị đau đầu, rồi từ từ lau mặt.
”Chủ nhân, tôi có thể vào không?”
“…”
Anh ta có gì đó rất kì lạ. Anh thường không xin phép cô như vậy vào ban đêm.
Valletta cau mày.
“Ngươi đã bao giờ xin phép chưa?”
“Để hầu hạ chủ nhân, và tôi muốn được ôm người.”
Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. Những lời đó là tín hiệu của Reinhardt.
Valletta vuốt tóc mái hai lần và nhẹ nhàng nói: ”Được rồi.”
Ngay sau đó, tay nắm cửa xoay nhẹ. Có lẽ vì anh không đi giày nên cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Khi Reinhardt bước vào và đóng cửa lại, Valletta ngẩng đầu lên.
“…Tại sao cơ thể của ngươi…”
Đồng thời, cô ấy mở miệng nói với giọng giật mình.
Toàn thân Reinhardt đầy vết bầm tím và trầy xước.
Đó rõ ràng là dấu hiệu của việc bị bạo lực khủng khiếp. Đôi mắt đỏ của anh ta âm u hơn nhiều so với bình thường, và bất cứ ai nhìn thấy chúng sẽ nghĩ rằng anh ta đã chết.
“Chủ nhân…”
Reinhardt gục ngã trong vòng tay của Valletta. Anh vùi mình vào cánh tay Valletta khi ngồi xuống, và ôm chặt lấy cô.
Anh ôm cô như một đứa trẻ, cố kìm lại cảm xúc của mình.
Valletta không ôm lấy anh hay an ủi anh, nhưng cô không đẩy Reinhardt ra.
“….. Đó không phải là đầu gối của ta.”
Anh ôm lấy Valletta rồi trượt xuống, và quỳ gối khi đầu anh đặt trên đùi cô.
Và sau đó anh ấy nhắm mắt lại và ở như vậy trong một thời gian dài.
‘Anh đang làm gì vậy?’
Dù cho rằng điều đó thật ngu ngốc nhưng Valletta vẫn không ngăn cản hành động của Reinhardt.
Cô ấy không hỏi tại sao lại thành ra thế này. Lý do tại sao nô lệ bị trừng phạt sẽ rất đơn giản. Rốt cuộc thì cô ấy cũng ở trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Ngay cả bây giờ.
Sáng mai, Valletta sẽ bắt đầu một ngày mới bằng cách quỳ xuống xin lỗi Bá tước, còn Reinhardt sẽ bắt đầu ngày mới với cơ thể bầm tím.
Không ai trong phòng mở miệng nói chuyện khi ánh trăng buông xuống.
Reinhardt không than phiền gì với Valletta, và Valletta cũng không an ủi anh ta.
Trong phòng không còn gì ngoài sự yên lặng kéo dài.