“Aah, không được! Hãy mua tôi đi! Tôi có thể làm được mọi thứ! Tôi làm việc tốt hơn hắn!”
“Tôi còn giỏi hơn họ, tôi sẽ…”
“L-Làm ơn cứu tôi với! Hự…”
Sau bữa ăn không mấy thoải mái, hai người đến Phòng giáo huấn nhờ ma thuật của Reinhardt.
Vừa bước vào phòng, cơ thể Valletta căng cứng trước âm thanh phát ra từ mọi hướng.
Cô đã đoán được đại khái nhưng không ngờ tình hình còn tệ hơn cô nghĩ.
Ánh sáng le lói lọt vào không gian tối tăm, cô nghe thấy tiếng than khóc và van xin ở đây đó.
Khuôn mặt của Valletta nhăn nhó trước những tiếng kêu khủng khiếp và mùi kinh khủng của thuốc dường như khiến tâm trí cô trở nên mơ hồ. Có thứ mùi tựa như mùi ngọt ngào của một bông hoa, mùi kinh khủng của rác thải, và đôi khi hai mùi đó được tách ra.
Khi Valletta không thể đứng vững, Reinhardt dùng tay ôm chặt lưng cô và giữ cho cô đứng thẳng.
“Chủ nhân, hãy mở mắt và nhìn khung cảnh phía trước đi. Người muốn xem cái này mà, phải không?”
Đáng ra cô cần phải ngẩng đầu lên nhưng cô không thể. Một giọng nói thì thầm vang lên trong tâm trí cô.
Reinhardt đứng trước Valletta, cúi xuống và liếc nhìn cô.
‘Thứ thuốc gây ảo giác kém chất lượng.’
Đây là loại thuốc thường được dùng để phá hủy tâm trí và nô dịch những người có tư duy bình thường.
Reinhardt đã quá quen với loại thuốc này, vì anh thường xuyên bị Bá tước Delight cho dùng mà Valletta không hề hay biết.
Nhưng cô thì không.
Thật ra, anh không muốn đưa cô đến nơi này. Nhưng đồng thời, anh lại muốn để cô thấy sự thật trần trụi trước mắt.
Đây chính là kết quả đến từ những ham muốn thấp hèn của anh.
Reinhardt tự cười nhạo bản thân. Anh ghét việc cô ấy tỏ ra thương hại với những thứ khác hơn là anh.
Cả đời anh chưa bao giờ nhận được sự cảm thông, nhưng anh lại muốn cô thương hại mình.
Anh muốn Valletta,người đang cố gắng vứt bỏ anh trong vô vọng, chăm sóc cho anh.
Reinhardt vuốt ve trán Valletta bằng ngón tay cái khi cô thở gấp và hổn hển.
Valletta dường như thấy khó thở, ngay lập tức thay đổi. Cô dễ dàng đánh bật những tên lính canh bên ngoài.
Ngay cả khi Valletta không có Reinhardt, cô cũng có thể triệu hồi đủ các loại tinh linh để chiếm thế thượng phong.
Vì ở đây không như Ma tháp, nên Valletta có thể triệu hồi những tinh linh cấp cao và không cần những vòng tròn triệu hồi rườm rà.
“Tôi ước chủ nhân… không thể làm được bất cứ điều gì.”
Reinhardt thì thầm, giống như đêm đó.
Giá như Valletta là một người vô năng, đần độn và kiêu ngạo, thiên về công lý thì có lẽ sẽ dễ dàng xử lý cô hơn rất nhiều.
Nếu cô yêu cầu anh cứu ai đó, anh sẽ nghe theo bất luận có ra sao.
“Chủ nhân là người duy nhất có thể lợi dụng tôi…”
Những lời của Reinhardt trở nên không rõ ràng.
Tay anh nắm chặt gáy Valletta rồi nhanh chóng buông xuống. Anh ta không thể giết cô.
‘Nếu muốn giết người thì lúc ấy tôi đã ra tay rồi.’
Vào ngày giết Bá tước Delight, Reinhardt đã kiềm chế không giết Valletta.
Bây giờ dù có thế nào đi nữa anh cũng không thể giết cô. Vì vậy, anh muốn trở thành con chó của cô.
Một sinh vật được Chủ nhân tha thứ cho phần còn lại của cuộc đời vì lòng trung thành của nó.
Tuy nhiên, Valletta không bao giờ ra lệnh cho Reinhardt. Cô không muốn bất cứ điều gì từ anh. Cô không gọi tên anh, trừ khi mắc sai lầm.
Nhưng cô vẫn là người duy nhất không tránh ánh mắt của anh.
Reinhardt hôn lên trán cô, dùng ngón tay cái xoa thêm một lần.
Một tia sáng lóe lên, và nó thấm vào trán Valletta. Đôi đồng tử mơ hồ của Valletta bắt đầu tập trung lại.
Cô vô hồn chớp chớp mắt.
Đôi mi dài của cô chớp chớp hai ba lần, rồi từ từ lấy lại tiêu điểm.
“Tôi đã ngăn không cho chất độc từ bên ngoài tiến vào. Chủ nhân sẽ không cảm thấy chóng mặt nữa.”
Reinhardt mỉm cười với gương mặt như muốn tan chảy.
Đầu óc Valletta vẫn còn đang choáng váng, cô sờ trán và lơ đãng gật đầu.
‘…Điên thật. Cái quái gì vậy?’
Đầu cô quay cuồng và có cảm giác như sắp điên loạn. Ngoài ra, Reinhardt trông khá ổn.
Cô nhìn anh và mở miệng.
“Anh có ổn không?”
Cô chỉ nói ra những lời như vậy, nhưng đôi mắt của Reinhardt sáng lên vì phấn khích.
“…Người lo lắng cho tôi sao, Chủ nhân?”
Valletta ngậm miệng khi thấy Reinhardt cười rạng rỡ và không giấu được niềm vui của mình.
Tại sao anh ta lại cười tươi như vậy?
Valletta ngậm chặt miệng và quay đầu đi.
Cô muốn vỗ tay cho quá khứ của mình vì đã không bị lừa mặc dù cô luôn bị anh dùng khuôn mặt ấy công khai quyến rũ.
“Trước tiên, ta cần phải làm gì đó với bầu không khí này.”
Valletta quay đầu nhìn lướt qua bên trong đầy khói.
Nơi đây có song sắt giống như một nhà tù và một số người bị nhốt trong đó. Có nhiều hơn một hoặc hai nhà tù như vậy.
‘Mình có nên gọi Jin không?’
Có lẽ gió của Jin đủ để làm tiêu tán bầu không khí ngột ngạt bên trong.
Nhưng đồng thời, cô cũng có chút bất đắc dĩ vì cô chưa bao giờ gọi tên, quan tâm hay ra lệnh đúng cách.
“Cứ ra lệnh cho tôi, Chủ nhân.”
Reinhardt nói, làm động tác búng tay.
“Không cần đâu.”
Gương mặt của Reinhardt đen lại khi Valletta từ chối lời đề nghị của anh. Anh từ từ hạ tay xuống.
“Vậy thì tôi không thể làm gì khác.”
Tuy đang cười rạng rỡ nhưng anh lại để lộ vẻ thất vọng.
Valletta liếc nhìn Reinhardt và lắc đầu. Cô không có nhiều sức lực, vì vậy cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cụ thể.
Cô không thể tránh khỏi dù cho có bị ghê tởm thêm một lần nữa.
Valletta thở dài và mở miệng.
‘…Không, có lẽ đâu cần thiết phải triệu hồi một tinh linh cấp cao?’
Đôi môi đang mở của Valletta dính lại với nhau.
Suy nghĩ lại đi. Cô chỉ muốn có gió thổi cho bầu không khí sạch sẽ hơn, nhưng nếu gọi tinh linh cấp cao thì quá phí sức.
Không phải vì cô hoàn toàn không muốn nghe Jin cằn nhằn.
“Sylph.”
Khi cô gọi tên, một cơn gió lốc xuất hiện trước mắt cô.
Cơn lốc nhỏ hơn nhiều so với khi Jin xuất hiện.
Nhìn ánh hào quang rực rỡ, cô nghĩ Sylph sẽ sớm xuất hiện, nhưng cơn gió lốc đột ngột tắt ngúm.
“…Gì vậy?”
Ánh mắt của Valletta hướng về Reinhardt.
Reinhardt lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt đang nheo lại của cô, anh lại lắc đầu, cảm thấy thật bất công.
“Không phải do anh làm?”
“…Chủ nhân ngốc nghếch của tôi ơi, tôi thấy bối rối quá. Ai nhìn vào cũng biết là kết nối với bên đó đã bị cắt đứt, sao người lại nghi ngờ tôi?”
Valletta im lặng trước những lời của Reinhardt.
Anh nói anh sẽ không giết những thứ triệu hồi đến, vì vậy cô không thể nói gì thêm.
Cô đảo mắt rồi lại mở miệng.
“Sylph.”
Lần này lại hiện ra cơn lốc rồi biến mất.
Lần này không còn hào quang nữa. Valletta khoanh tay, cảm thấy thật vô lý.
“Sylph!”
Lần này cơn lốc thậm chí còn không xuất hiện. Valletta lúc này cảm thấy hơi đau khổ.
Cô quay lại nhìn Reinhardt, nhưng anh ta đang khoanh tay và quay đi.
Có vẻ như anh ấy rất buồn vì bị nghi ngờ.
“…Jin.”
Cô gọi tên nó khi nhớ lại ánh mắt sắc bén của con diều hâu.
Một cơn gió lốc xuất hiện và phát sáng, sau đó một con diều hâu khổng lồ, không màu và trong suốt được triệu hồi.
Ngay khi được triệu hồi, chiếc mỏ của nó mở rộng và đôi mắt nó lóe sáng, chứa đầy những điều muốn nói.
‘…Ừm. Đáng ra mình không nên làm vậy.’
Valletta trong giây lát đã cảm thấy hối hận.
Cô không biết nếu nhờ Reinhardt thì có ổn hơn không. Khi nghĩ về những gì mình sắp phải trải qua, cô cảm thấy hơi buồn.