Trước lời cảnh báo của anh, Valletta nhún vai và lùi lại.
“Đó là lỗi của người khi không ra khỏi nhà mặc dù tôi đã cảnh cáo trước.”
“Anh đã làm cho cuộc xung đột trở nên đẫm máu.”
Valletta nhíu mày trước điệu cười của Carlon Delphine và nhìn anh.
Nhìn thấy Carlon Delphine cười rạng rỡ, cô khẽ thở dài và quay đầu lại.
Bất kể họ nói gì thì người này cũng chỉ xem như đang nói chuyện với trẻ con.
“Vậy mau nói ta biết đi. Hoàng đế có lẽ sắp đưa ta vào Hoàng cung rồi, nên ta phải nghĩ cách đối phó.”
Reinhardt nhún vai và thở dài thừa nhận mình đã thua.
“Tại sao người lại chọn đi con đường khó khăn như vậy? Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu người ra lệnh cho tôi. Dù yêu cầu có là gì, tôi cũng sẽ tuân theo.”
“…”
“Chủ nhân thực sự rất cứng đầu.”
Giọng điệu của Reinhardt càng trở nên thẳng thừng hơn. Anh khoanh tay dựa vào lưng ghế.
Anh nhấc ngón tay lên. Quilt và Ceylon rùng mình lắc đầu.
“Chúng tôi sẽ đến ngay.”
“Các ngươi xong việc rồi. Mang theo ông ta ra ngoài đi.”
Ngón tay của Reinhardt hướng về Carlon Delphine. Đó là một mệnh lệnh hiển nhiên, nhưng Quilt và Ceylon đều im lặng không cử động.
Khi Valletta liếc nhìn họ, hai người họ đang nhìn chằm chằm vào cô.
“…Ôi không.”
Valletta đưa tay lên gãi má như thể gặp rắc rối. Rõ ràng là họ đang cầu cứu cô, nhưng có vẻ như Reinhardt không muốn họ biết bất cứ điều gì.
“Mau cút ra ngoài trước khi ta bẻ gãy chân các ngươi. Khi nào có mệnh lệnh của ta mới được vào.”
“Cứ để họ nghe đi.”
Reinhardt mở to mắt và phá lên cười như vừa nghe thấy điều gì đó bất ngờ.
Valletta hơi lơ đãng nhìn anh trước tiếng cười sảng khoái ấy.
“Chủ nhân có hơi kì lạ nha. Từ khi nào người lại bắt đầu quan tâm đến tâm trạng của mấy thứ vô dụng vậy?”
Theo lời của Reinhardt, biểu cảm của Quilt và Ceylon cứng lại.
“Tại sao phải mạo hiểm với những kẻ chắc chắn không giúp được gì khi bọn chúng tự có khả năng tìm hiểu? Chỉ mình tôi với người biết là đủ rồi.”
Reinhardt trừng mắt nhìn ba người họ với ánh nhìn lạnh lẽo.
“Chủ nhân luôn luôn như vậy. Tại sao người luôn làm mọi thứ phức tạp hơn bằng cách kể cho mấy tên vô năng này nghe?”
Cô ấy rõ ràng đã từng như thế. Ngay cả cho đến hiện tại, kiểu suy nghĩ đó vẫn không thay đổi. Tuy nhiên, cả hai người kia có thể giúp Reinhardt.
“Bởi vì có thêm ba đôi mắt vẫn tốt hơn chỉ có một.”
Reinhardt đặt tay lên ngực như một hiệp sĩ đang tuyên thệ.
“Tôi cũng đồng ý. Người và tôi có thể ra lệnh cho đám vô dụng này, nhưng chúng ta không cần phải làm thế.”
“Ta thì giúp được gì?”
“Có chứ, tôi biết tại sao Chủ nhân lại hỏi như vậy.”
Nhìn ánh mắt trìu mến của anh, Valletta từ từ đưa mắt đi nơi khác. Cô thở dài một hơi.
“Anh không định giữ hai người đó lại để bảo vệ ta à? Ta nghĩ họ nên được biết về tình hình hiện tại.”
“Miễn là mấy tên này vẫn còn nghe theo lời chủ nhân của chúng thì chúng không cần phải biết bất kỳ thông tin gì.”
Khi Valletta ngừng trả lời, Reinhardt tặc lưỡi.
Mặc dù bị đối xử như vậy, nhưng hai người đứng đó cũng cảm thấy có chút sầu não.
“Chủ nhân có kế hoạch nào để làm tôi thua ít nhất một lần không?”
“Ta không phải kiểu người thích cá cược.”
Reinhardt hít một hơi thật sâu với vẻ mệt mỏi.
“…Được rồi. Tôi thua.”
Reinhardt nhún vai và Valletta gật đầu đầy thoải mái.
Carlon Delphine chỉ lặng lẽ theo dõi cuộc trò chuyện của họ. Có thể học được khá nhiều điều từ cuộc trò chuyện của hai người.
“Dù sao đó cũng không nằm trong phạm vi của tôi.”
“Nói cho ta tất cả những gì anh biết, bắt đầu từ những tin đồn đang lan truyền.”
Trước lời nói của Valletta, anh nhẹ nhàng gật đầu.
“Vì Ma tháp chủ đã tiêu diệt một gia đình quý tộc và gây ra một cơn mưa máu, nên lời nguyền của Thần đã trở lại.”
Anh từ từ liếm môi. Nhìn đôi môi cong lên như đang nhếch mép kia, rõ ràng là anh đang khá khó chịu. Valletta lắng nghe Reinhardt và gật đầu.
“Ma tháp chủ đã phát điên và đang tàn sát những dân làng, không thể kiểm soát sức mạnh của mình.”
Trước lời kể của Reinhardt, Ceylon và Quilt tái mặt. Cả hai người họ dường như đang tức giận khi họ siết chặt tay.
“…Đó là những tin đồn ở miền Bắc, nơi bắt đầu cuộc thảm sát đầu tiên.”
“Vậy nên, mỗi lần anh đi ra ngoài đều đến những địa điểm đó? Không có dấu vết gì để lại?”
“Đáng ngạc nhiên là không có. Hoặc có lẽ là do tôi không thể cảm nhận được.”
Reinhardt chống cằm lên, đôi mắt nheo lại. Trên mặt anh lộ ra vẻ bất mãn, thật lâu không lên tiếng.
Valletta, dường như đã chìm sâu vào suy nghĩ, không dám mở miệng.
“Dù sao thì, Chủ nhân cho gọi tôi có nghĩa là ngay cả Chủ nhân cũng đã nhận ra điều gì đó, phải không? Người đã tìm ra manh mối nào chưa?”
“Ta đại khái có thể biết được, nhưng ta không dám chắc.”
Valletta vừa đáp vừa nhún vai, và anh gật đầu.
Giả kim thuật và ma pháp có phần tương tự nhưng cũng khác nhau. Giả kim thuật để lại dấu vết, nhưng ma pháp không để lại dấu vết. Tuy nhiên, không thể lần ra dấu vết của giả kim thuật trong khi ma pháp thì có thể.
Để tìm kiếm dấu vết của ma pháp và theo dõi nó đòi hỏi phải có ma pháp cấp cao. Vấn đề là đối phương phải là một người dày dặn kinh nghiệm.
Hai người tiếp tục cuộc trò chuyện.
Carlon Delphine, người đang theo dõi cuộc trò chuyện, có một biểu cảm kỳ lạ, và sau đó mỉm cười cay đắng.
“Lại là sự thiếu thiện cảm này.”
Cả hai đều rất thông minh nên không cần giải thích nhiều với nhau. Vì vậy, họ đã không nhận ra điều cơ bản là phải giải thích cho người khác cùng hiểu.
“Hai nhóc đang nói về Lost? Hay vụ thảm sát?”
Khi Carlon Delphine khéo léo xen vào cuộc trò chuyện tạm lắng của họ, Valletta ngẩng đầu lên.
Cô có chút giật mình trợn to hai mắt, sau đó mở miệng thở dài một hơi.
“À… Bọn tôi đang nói về Lost.”
“Người thấy chưa, bọn họ cũng chẳng giúp được gì đâu. Họ thậm chí không thể theo kịp cuộc trò chuyện.”
“Chúng tôi cũng…!”
Ceylon tiến lên một bước và nói ra. Reinhardt nhướng mày khi nhìn xuống bàn tay đang đặt trên bàn của Ceylon.
Anh khoanh tay và tựa lưng tỏ vẻ khó chịu.
“Chúng tôi cũng muốn biết đầu đuôi mọi chuyện và giúp đỡ.”
“Các ngươi có thể giúp gì?”
“Chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì. Chúng tôi là tay chân, là công cụ của ngài.”
Quilt khuỵu một gối. Ceylon theo sau, quỳ xuống bên cạnh và cúi đầu.
Reinhardt nuốt một hơi và tặc lưỡi khó chịu.
“Chúng sẽ không thể-”
“Chúng tôi sẽ chứng minh được rằng chúng tôi có thể giúp đỡ. Hãy để chúng tôi thử trước. Không phải chúng tôi là công cụ của ngài sao?”
Reinhardt cau mày nhìn Valletta.
Cô cũng tránh ánh nhìn của anh như thể tình huống không thoải mái, và im lặng.
Sau một hồi anh búng tay.
“Hả…?”
“Ặc…!”
Cơ thể của cả hai bị buộc phải đứng lên. Thậm chí họ còn có cảm giác như có thể nghe thấy tiếng cơ đang cử động của mình.
Ceylon và Quilt bị buộc phải đứng lên, quay mặt lại với biểu cảm hoang mang.
“Ta nói trước, các ngươi mà bỏ mạng thì ta không chịu trách nhiệm đâu.”
“Vâng, chúng tôi đã hiểu.”
Hai người đều khẩn trương cúi đầu.
“Dù sao đây cũng là vấn đề của riêng tôi nên tôi sẽ tự giải quyết. Chủ nhân đừng lo lắng.”
“Nếu anh muốn tiến tới Lost, ta cũng không còn lựa chọn khác ngoài việc dấn thân vào. Đó là lỗi của anh khi đã cho ta biết.”
Reinhardt hít một hơi thật sâu và đứng dậy.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn không thể hiểu được cô. Valletta luôn cố gắng tìm ra con đường đầy chông gai và tự mình bước xuống.
“Nếu cuối cùng đã tìm ra một nơi ở ổn định, người còn muốn nhảy vào đống hỗn loạn đó làm gì? Kể cả việc ở Phòng Giáo huấn cũng vậy, nhưng…”
Reinhardt nghiêng đầu.
“Chủ nhân, người cứ ở đây. Sau đó, tôi sẽ tự mình điều tra và mang kết quả về.”
“Nếu ta chỉ muốn được bảo vệ trong lòng bàn tay của anh, vậy ngay từ đầu ta đã không chạy khỏi Phòng Bầu trời.”
“Đúng vậy, nhưng…”
Trong khi Reinhardt đang nói, nét mặt của anh cứng lại.
“Chủ nhân, mau lại đây!”
Anh chạy về phía Valletta, cất giọng khác thường, và ôm cô vào lòng.
“Đây là gì…”
“Một vòng tròn ma thuật?”
Ceylon và Quilt ngạc nhiên nhìn xuống sàn nhà và lẩm bẩm.
Một vòng tròn ma thuật đang phát sáng trên sàn nhà ngay dưới chân họ.
Đó là một vòng tròn ma thuật rất lớn, bao bọc toàn bộ dinh thự.
Gwang! Gwaaang! Grừ!
Vào đúng thời điểm đó, vòng tròn ma thuật phát ra một luồng sáng khổng lồ, và một tiếng gầm vang lên.
Dinh thự to lớn bắt đầu nứt và sụp đổ ngay lập tức, cứ như tất cả các cây cột đỡ đã biến mất.
Tách!
Reinhardt búng tay. Mắt anh mở to.
Không có vòng tròn ma thuật nào xuất hiện và cũng không có phản ứng nào.
“Chết tiệt…”
Tách!
Anh lại búng tay. Sau đó cố kìm lại nụ cười. Anh không biết đó là gì, nhưng anh đã bị đập vào lưng theo đúng nghĩa.