Tiếng thở của cô lập tức thay đổi.
Therion đang quan sát từ một bên, mở to mắt.
“Dừng lại!”
Reinhardt nhíu mày trước giọng nói lớn mà anh nghe thấy. May mắn thay, Valletta đã chìm sâu vào giấc ngủ và không phản ứng gì cả.
Anh dùng những ngón tay của mình vuốt ve tai cô một lần nữa, rồi từ từ di chuyển ánh mắt về phía đứa trẻ.
Đôi mắt cong dịu dàng biến mất, đôi mắt đỏ chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Những ngón tay của Reinhardt từ từ chạm vào cổ đứa trẻ. Anh nắm chặt cổ thằng bé nhưng không làm nó đau, và từ từ mở miệng.
“Khi Chủ nhân đang ngủ thì ngươi nên yên lặng.”
Thằng bé nghe thấy một giọng nói lạnh lùng. Trong bóng tối, nó chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của anh.
Therion sợ hãi trong giây lát, nuốt nước bọt và chỉ gật đầu.
Sau đó Reinhardt buông cổ cậu ra, đứng thẳng người và hơi cúi xuống.
“Ngươi khá có ích đấy.”
“…Vâng?”
“Đây là tình huống bất thường. Ta nghĩ thay vì học ma thuật thì ngươi nên học kiếm thuật đi.”
Therion nghiêng đầu trước lời nói của Reinhardt. Ngay cả với đôi mắt đang run lên vì hoang mang, Reinhardt không buồn nói thêm bất cứ lời tử tế nào.
Mục đích của anh ấy khi đến đây đã đạt được. Anh chỉ cần sắp xếp lại vài thứ và nhìn mặt cô một lúc.
“Anh đã hết kiên nhẫn rồi à?”
Vai Reinhardt run lên trước lời nhận xét liều lĩnh mà mạo hiểm cô dành cho anh. Ít nhất thì những lời đó sẽ không khiến anh cảm thấy tồi tệ trong một thời gian.
Cô khiến anh nhận ra một cảm giác mà trước đây anh không biết đến.
Cô cần phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.
Chạy trốn đi nơi khác là điều không thể tha thứ.
“Buổi sáng tuy có hơi ồn ào một chút nhưng cô ấy sẽ không nghe thấy gì đâu, vì vậy đừng có đánh thức Chủ nhân mà hãy đợi cô ấy dậy.”
Therion lần lượt nhìn Valletta đang say ngủ và Reinhardt.
Reinhardt hờ hững nhìn đứa trẻ không hiểu đầu đuôi ra sao, gõ nhẹ chân xuống sàn.
Ngay lập tức, một vòng tròn ma thuật trải ra trên sàn nhà.
Khi bóng dáng của anh sắp biến mất, Therion lao vào, nắm chặt lấy vạt áo của anh.
“Tôi, tôi…tôi không phải là một pháp sư sao?”
Đứa trẻ ngước mắt lên và nhìn thẳng vào Reinhardt.
Lông mày anh hơi nhíu lại khi thấy thằng bé đặt câu hỏi và nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh có thể từ chối nếu muốn, nhưng…
“Có thể hoặc không.”
“Vâng?”
“Tùy vào ngươi lựa chọn. Hoặc mãi là một con nhộng, hoặc phá kén trở thành một con bướm.”
Reinhardt sau đó biến mất khỏi tầm mắt cậu bé.
Đôi mắt xanh của Therion rực lên như ngọn lửa xanh đầy quyết tâm bên dưới ánh bình minh u ám.
***
Cô tỉnh dậy với cảm giác thoải mái. Mặt trời đã ló dạng nửa chừng, như thể cố gắng bù lại những khoảng thời gian khiến cô không thể có được một giấc ngủ ngon.
Therion đã tỉnh và ngồi xếp bằng trên ghế.
“Em không đánh thức người.”
“À…”
“Tên đáng ghét đó chắc chắn đã nói nhóc đừng đánh thức ta.” Valletta vừa nói vừa vò tóc.
Thay vì trả lời, Therion chỉ cười ngượng nghịu.
Cô càng khó chịu hơn khi phát hiện ra sự thật này.
‘Hơn bất cứ thứ gì…’
Niềm kiêu hãnh của cô bị tổn thương khi cô bất ngờ nhận ra điều gì đó ngày hôm qua.
Cô bị mất ngủ từ lâu. Từ khi sinh ra cô vốn đã phải chịu căng thẳng do sự áp bức của Bá tước Delight.
Cũng không thể loại trừ những suy nghĩ vô nghĩa xuất hiện trong đầu cô vào ban đêm.
Có rất nhiều ngày cô không thể ngủ được, và vì vậy, cô đã giữ khá nhiều suy nghĩ vô bổ trong đầu.
Và vào những ngày đó, Reinhardt thường đến.
Có những lúc anh lặng lẽ đến gần cô, đặt cô nằm xuống, quỳ xuống bên cô và vuốt ve trán cô.
Và cô nghĩ rằng những ngày đó cô đã ngủ rất ngon.
“Là ma thuật.” Valletta lẩm bẩm trong tuyệt vọng và cúi đầu.
Cô nổi da gà khi nghĩ đến việc tay anh đã chạm đến nơi nào đó mà cô không để ý.
Nếu cô để ý đến, thì những ngày đó cô cảm thấy mệt mỏi đến khó tin, và có lẽ cô đã đợi anh đến.
“Tên đáng ghét ấy còn nói gì không?”
“Người đó nói em nên học kiếm thuật.”
Kiếm thuật? Chẳng phải thằng nhóc này là pháp sư sao? Đôi mắt của Valletta nheo lại.
Reinhardt hẳn đã cứu thằng nhóc vì nó là pháp sư, vậy tại sao anh lại kêu thằng nhóc học kiếm thay vì ma thuật.
“Tuy nhiên, anh ta không giết thằng bé.”
Tứ chi thằng bé còn nguyên vẹn, có nghĩa là thằng bé không làm phật ý Reinhardt.
Đứa trẻ chắc chắn rất thông minh hoặc anh ta có hứng thú với nó.
“Hôm nay ta sẽ đến địa chỉ mà ta nhận được hôm qua. Và ta sẽ ở lại đó.”
“Vâng.”
“Dù sao thì nơi đó vẫn an toàn hơn nhà trọ.”
Cô sẽ được tự do hơn một chút. Và cô cũng cần chuẩn bị.
Cho dù là mở cửa hàng, kiếm tiền hay làm gì để chống lại Hoàng tộc, ít nhất cũng nên có một nơi để trở về.
Bởi vì nếu cứ mãi lang thang sẽ không xây dựng được nền móng gì cho cuộc đời.
“Vâng!”
“Nếu nhóc không cần chuẩn bị thêm thì ta có thể đi ngay bây giờ.”
“Vâng, Valletta.”
Valletta gật đầu nhìn đứa trẻ rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi cô tắm rửa sơ qua trong phòng tắm và mặc áo choàng, đứa trẻ vội vàng đến gần cô.
Khi họ đi xuống cầu thang và trả lại chìa khóa phòng, nhân viên đã trả lại một phần phí ở trọ của họ.
‘Có cơ chế nào tương tự như gửi tiền ở đây không?’
Mặc dù đã ở đây 20 năm, nhưng cô vẫn không biết nhiều lắm.
Nói một cách dễ hiểu, ở một nơi mà hầu hết khách của họ đều là lữ khách hoặc những vị khách với danh tính khó đoán, làm sao nhà trọ có thể tin tưởng và giao chìa khóa cho họ?
Cô lôi dòng chữ viết trên cuốn sổ bị rách từ bên trong áo choàng ra và nhìn vào nó.
Nét chữ ngay ngắn và đẹp không chê vào đâu được, không có một giọt mực bẩn nào, hoàn hảo theo đúng nghĩa đen.
‘…Có vấn đề rồi đây.’
Thực ra cô không biết đọc địa chỉ vì cô chưa bao giờ đến nhà người khác, và không có giáo viên nào dạy cô cách đọc địa chỉ.
“Nhóc, em có biết đọc địa chỉ không?”
“Vâng?”
Valletta vừa hỏi vừa đưa ra một tờ giấy.
Therion tròn mắt bối rối trước câu hỏi của Valletta, và ngay lập tức gật đầu với vẻ mặt rạng rỡ.
“Vâng, em có thể!”
“Thật nhẹ nhõm. Em chỉ cho ta đi.”
Therion gật đầu và nhìn vào tờ giấy ghi địa chỉ.
“Đầu tiên là tên thành phố hoặc thị trấn, sau đó là tên đường phố trong thành phố hoặc thị trấn đó.”
Valletta gật đầu.
“Tiếp theo là số của con đường, và sau cùng là số nhà trong con phố đó.”
“Vậy sao? Đơn giản hơn ta nghĩ.”
Trực quan và dễ hiểu.
Điều đó có vẻ khả thi vì không có các tòa nhà dày đặc trong các thành phố hoặc thị trấn. Những con đường thường không quá lòng vòng.
Tên đường được viết ở đầu con đường hoặc ở giữa, và có khá nhiều cửa hàng có treo địa chỉ bên ngoài nên sẽ không khó tìm.
Tuy nhiên, khi họ tiếp tục lần theo địa chỉ, không khí trên đường phố đã hoàn toàn thay đổi.
“Không thể nào, là nơi này sao?”
Valletta thì thầm khi nhìn vào dinh thự trước mặt và cau mày.
Có vẻ như tất cả mọi người trên thế giới đều có biệt tài trong việc khiến người khác mất cảnh giác.
‘…Mặc dù ngay từ đầu mình có hơi do dự khi phải gọi nơi này là dinh thự.’
Bị Công tước cho một cú lừa, Valletta thở dài.
Nơi họ đến là một dinh thự của một quý tộc. Gia huy của Công tước được khắc ngay từ cổng vào.
Cô không rõ là do bản thân cô ngây thơ nên đã tin tưởng ông, hay vì trái tim cô đã che con mắt lại và coi như không có gì.
“Mình quên mất.”
“Dạ?”
“Không tin tưởng bất kì ai.”
Therion nghiêng đầu về những gì Valletta đã lẩm bẩm.
Cô có hơi nóng nảy. Thông thường cô sẽ rơi vào trầm tư thêm một hai lần nữa.
“Thật ngu ngốc.”
Khi tự trách bản thân vì quá ngu ngốc, Valletta ấn chặt áo choàng xuống. Áo choàng kéo xuống che phủ khuôn mặt cô.
“Tốt quá. Nhóc có thể vào dinh thự này.”
“Va…Valletta…?”
“Ta xin lỗi, nhưng từ giờ ta sẽ rất bận.”
“Em-Em không muốn. Em…! Em cũng sẽ đi cùng. Em có thể đi bộ. Em sẽ không kêu ca phàn nàn đâu.”
Therion nắm lấy vạt áo choàng của Valletta và hét lên.
Đôi mắt thằng bé ngập nước mắt.
Valletta nhíu mày, vì thằng bé đang run rẩy trông giống như một con cún con bị bỏ rơi.
Sau đó đứa trẻ ngạc nhiên và bỏ tay ra.
Valletta thở dài và tiếp tục.
“Ta không đủ khả năng để chăm sóc cho nhóc. Tình cảnh của ta hiện tại không thể đưa nhóc đi theo được. Hoàng tộc đang truy đuổi ta, cả tên đáng ghét kia nữa, và những nhà giả kim cũng sẽ không ngồi yên.”
“Nhưng…”
“Theo như ta biết, Công tước là người chính trực. Ông ấy sẽ không làm những việc thừa thãi, và ông ấy sẽ bảo vệ nhóc.”
Therion thu mình lại và lắc đầu.
“Cảm ơn vì lời khen nhé.”
“…”
Valletta cứng người trước giọng nói mà cô nghe thấy từ phía sau.