Reinhardt cất tiếng gọi khi anh mỉm cười quay về phòng Bầu trời, nhưng rồi chợt sững sờ.
Cảm giác lạnh lẽo không hề có chút ấm áp. Một cơn gió lạnh thổi qua trong không gian luôn được giữ ấm.
Ánh mắt của Reinhardt chậm rãi quét qua căn phòng.
Không có ai trong phòng Bầu trời.
Nó trống rỗng.
Chính xác mà nói, chỉ có Caspelius, người canh giữ, đang đứng yên và nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên cửa sổ của phòng Bầu trời.
Đôi mắt Reinhardt chìm xuống lạnh lùng.
“Người thích chơi trốn tìm ư. Sở thích của người đúng là độc đáo, Chủ nhân.”
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên trầm thấp trong thiên phòng.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Reinhardt thở dài và hỏi Caspelius, người đang đứng yên tại chỗ, còn anh ngồi trên chiếc giường nơi Valletta từng nằm.
Gương mặt của Chủ nhân Ma tháp, người mà Caspelius đã nghĩ rằng sẽ nổi giận ngay lập tức, nhưng không ngờ lại bình tĩnh.
Caspelius lặng lẽ nhìn khóe môi Reinhardt cong lên dưới áo choàng, cúi đầu.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã quyết định để cô ấy đi còn hơn là ép buộc cô ấy ở lại đây. “
“A, tốt quá. Ta mừng vì ngươi không phải kẻ ngốc. Phải biết ưu tiên trước sau chứ.”
Reinhardt ngồi trên giường, nhẹ nhàng cúi xuống và từ từ bắt chéo chân.
Anh chỉ có thể đoán cô đã đi đến nơi nào.
10 năm.
Reinhardt đã theo dõi cô ấy suốt 10 năm.
“Liệu có ổn không nếu mình không đi theo cô ấy?”
“Mình sẽ gặp rắc rối mất. Mình cần phải kiên nhẫn một chút. Chủ nhân luôn ghét cảm giác ngột ngạt.”
Kể cả khi cô bị nhốt trong phòng tối và bị treo ngược.
Cô luôn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng cô sẽ luôn chạm vào cổ mình nhiều lần như đang bị ngạt thở bởi đống quần áo, và cởi bỏ cổ áo của mình.
Cô cảm thấy không thoải mái khi mặc quần áo bó sát và ghét phải đắp chăn.
“Có rất nhiều cách tìm kiếm…”
Đôi mắt của Reinhardt bắt gặp một chiếc vòng tay bị gãy làm đôi, dính đầy máu nằm lăn lóc trên mặt đất.
Reinhardt từ từ nhấc tay lên.
Một chiếc vòng tay bồng bềnh bay đến lòng bàn tay của Reinhardt.
Chiếc vòng lơ lửng trong lòng bàn tay anh, cuối cùng cũng từ từ liền lại và trở lại vẻ ban đầu như chưa từng bị phá vỡ.
Trên vòng tay vẫn còn vết máu.
“Cô ấy là một người thông minh, nên chắc chắn sẽ tìm cách khác.”
Reinhardt nói, chậm rãi liếm vết máu trên ngón tay.
Năng lượng của tinh linh còn sót lại cho thấy rõ rằng cô đã mượn sức mạnh của con chim ngu ngốc đó để phá hỏng vòng tay.
Đôi mắt đỏ của Reinhardt lóe lên.
“Người canh giữ.”
“Vâng, thưa Chúa quân.”
“Nếu ta xích cổ ngươi lại thì ngươi có giận không?”
Anh đang nói về ai đó, không đề cập đến tên của đối tượng. Tuy nhiên, Caspelius dễ dàng nhận ra anh đang nói về Valletta, người đã bỏ trốn khỏi đây.
Kẻ vô danh đã tình cờ gọi anh bằng cái tên đã bị lãng quên từ lâu.
“…Vâng.”
Caspelius suy nghĩ rồi trả lời. Thực ra, đó cũng là câu trả lời của Valletta.
Reinhardt thất vọng thở dài trước câu trả lời chắc nịch của hắn ta.
“Đế quốc không có Hiệp hội Nhà giả kim chính thức mà chỉ có hiệp hội nhà giả kim do lũ chuột tạo ra, đúng không?”
Đó không phải là một câu hỏi khó cho Caspelius.
Hắn là người giám sát của Ma tháp, nhưng đồng thời, hắn cũng phải cung cấp những kiến thức mà Chủ nhân Ma tháp cần.
Caspelius ngay lập tức tìm ra câu trả lời từ ký ức của mình.
“Đúng vậy, vì các nhà giả kim đang bị Đế quốc săn đuổi, nên họ đã tập hợp lại ở thế giới ngầm để bảo vệ mình.”
“Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ Chủ nhân phải vật lộn để sống sót quá.”
Reinhardt cúi đầu cười toe toét.
Trong khoảng thời gian trưởng thành của mình, Reinhardt đã phải chứng kiến sự đau khổ của người khác và bản thân anh cũng phải tự mình chịu đựng những điều tương tự, nên có phần quẫn trí.
Bất cứ ai được sinh ra với tư cách là Chủ nhân Ma tháp, phải luôn có lý trí.
Có lẽ đó là lý do tại sao họ rất chậm chạp khi nói về cảm xúc so với những người bình thường.
Họ không quan tâm ngay cả khi thấy người khác vui vẻ hay sợ hãi.
Đó là lý do tại sao họ cần sự kích thích. Họ chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc khi họ trải qua một kích thích hoặc sự tác động rất lớn.
Do đó, các cựu Chủ nhân Ma tháp đã tìm kiếm những sợi dây cảm xúc nhạt nhòa bằng cách giết hại, tra tấn và chà đạp con người.
Họ muốn cảm nhận khoảnh khắc mà mọi thứ đều dừng lại và có vẻ nhàm chán, do đó, họ để bản thân tận hưởng nỗi đau mà họ dành cho mình và đầu hàng trước niềm vui được chà đạp lên người khác.
Tuy nhiên, Reinhardt chỉ có một cảm xúc khao khát chạy khắp cơ thể.
Anh nhớ những tiếng vo ve râm ran bên tai khi thời gian như ngừng trôi trong giây lát.
“Người canh giữ, ngươi đã bao giờ ăn kẹo chưa?”
“…Rồi.”
Đó là một câu hỏi kỳ lạ.
Tuy nhiên, Caspelius vẫn trả lời lại một cách ngoan ngoãn.
Hắn đã không còn ăn kẹo kể từ khi cơ thể hắn thành ra như thế này, nhưng khi hắn còn là một con người, hắn thường ăn mỗi khi căng thẳng.
Ai mà chưa từng thử ăn kẹo chứ?
Khi Caspelius nghĩ về điều đó, Reinhardt nhìn lên cái lỗ trên cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Lần đầu tiên ta ăn thử, nó rất ngọt ngào.”
“…”
“Sau đó ta đã ăn thêm vài viên nữa, nhưng nó ngọt đến kinh tởm và mang lại cảm giác khó chịu trong miệng, vì vậy ta cảm thấy rất bẩn.”
“…”
“Nhưng ta không có ý định nhổ đi. Ta đang chờ xem liệu mình có thể nếm lại hương vị ngọt ngào đó một lần nữa hay không. Ta đã nghĩ rằng cô ấy sẽ đưa kẹo cho ta một lần nữa nếu ta ngoan ngoãn nghe lời… ”
Cuối cùng, trong suốt 10 năm, cô chưa bao giờ trao nó cho anh.
Ngay cả khi người đưa cho tôi những thứ mà người không thích.
Hoặc khi người thương hại tôi vì tôi không thể ăn được.
Anh vẫn nhớ luồng điện phấn khích chạm vào da anh và viên kẹo màu cam mà cô đặt trong lòng bàn tay anh.
Caspelius không muốn cất giọng nói như sắt đá của mình, vì vậy hắn không trả lời hay đáp lại, mà chỉ im lặng.
Không ai thích giọng nói của hắn.
Tất cả Chủ nhân Ma tháp trong quá khứ đều ghét nghe giọng của hắn và luôn nhìn hắn với vẻ ghê tởm mỗi khi hắn lên tiếng.
“Người canh giữ.”
“Vâng.”
“Ngươi phải trả lời khi ta đang nói chuyện chứ. Ta ghét bị ăn bơ lắm. Ta cần biết con chó của mình có đang lắng nghe hay không.”
Trước ánh mắt lạnh lùng của anh, Caspelius dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Cho đến bây giờ, tất cả các đời Chủ nhân đều không muốn hắn ta trả lời, và toàn bắt hắn phải câm miệng.
Theo thời gian, nó đã trở thành lẽ tự nhiên. Hắn từ từ đảo mắt rồi gật đầu lia lịa.
“Tôi hiểu rồi.”
“Tốt.”
Những ngón tay trắng nõn, dường như sắp bóp cổ ai đó ngay lập tức, lại duỗi ra như không còn chút sức lực nào.
Reinhardt hôn chiếc vòng tay của Valletta và từ từ đeo nó vào cổ tay anh.
“Sư phụ đáng yêu của ta, cô ấy đã chạy trốn dù biết mình không thể.”
Anh khua tay.
Cửa sổ mà Valletta đã phá vỡ ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
Căn phòng lộn xộn ngay lập tức được dọn dẹp.
Reinhardt bật cười khi dùng đầu ngón tay chạm vào cửa sổ.