Milrode hỏi bằng giọng điệu kì lạ, nhìn hạt châu màu đỏ trên tay mình. Bên trong hạt châu trên tay anh có những kí tự kì lạ, nhưng bề ngoài không có gì đặc biệt.
“Đúng vậy, tuy chưa được công bố, nhưng ta sẽ sớm cân nhắc về mức truy nã. Tên đó lại một lần nữa phá hủy một dinh thự, cùng với một trụ cột từ Ma tháp.”
“Thật quá đáng. Tuy Valletta đã thay đổi rất nhiều so với trước đây…”
“Đó không phải là tất cả. Sáng nay ta đã nhận được báo cáo về nhiều trường hợp tử vong.”
Hoàng đế lắc đầu với vẻ mặt lo lắng.
Milrode sửng sốt, vẻ mặt cương nghị như đã đoán ra được phần nào.
“Lại nữa sao… Vẫn là nạn nhân xấu số từ những vụ thảm sát ở các ngôi làng do tên Ma tháp chủ kia gây ra?”
“Không, lần này là những người hầu của Công tước Delphine.”
“Ý cha là những người bị mắc kẹt trong đống đổ nát sau khi dinh thự sụp đổ? Con nghe nói tình trạng của họ rất nghiêm trọng. Nhưng nhờ có Valletta phân phát thuốc mà có kha khá người đã được chữa khỏi…”
Milrode nhíu mày. Người cha đáng kính của anh đang có sắc mặt không tốt lắm, vì vậy sắc mặt của anh cũng tối đi vài phần. Milrode siết chặt tay.
“…Con không nghĩ cô bé có liên quan đến chuyện này sao?”
“Những người nhận thuốc đều gặp nguy hiểm. Hơn thế nữa…”
“Gì cơ? Không thể nào. Có thể chỉ là do tình trạng chuyển biến xấu đi mà thôi.”
“Mặt khác, những người không dùng thuốc vì muốn tiết kiệm tiền lại không có vấn đề gì.”
Khuôn mặt Milrode trở nên trống rỗng. Anh lắc đầu, bộ dạng như không thể tin được. Không thể như vậy được. Valletta không phải con người xấu xa như vậy. Tuy cô ấy có chút khác biệt, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ giết người bừa bãi.
“Cha đang muốn nói rằng nàng ấy cố ý đầu độc người khác?”
“Không thể tìm ra chất độc. Gillian nói với ta có hai tình huống có khả năng nhất.”
“Hai tình huống?”
“Đây có thể là sự cố do sự thiếu sót của một nhà giả kim không đủ năng lực, hoặc đây có thể là một loại thí nghiệm…”
Milrode im lặng. Gillian là nhà giả kim giỏi nhất của Hoàng cung. Kiến thức của hắn về giả kim thuật là vô biên.
“Nhưng năng lực của nàng ấy rất xuất sắc.”
Anh đã nghe Gillian tán thưởng và khen ngợi các nhà giả kim khác khá nhiều lần. Loại ma dược đó được cho là có mức độ hoàn thiện rất cao. Không thể tin được là cô đã thất bại. Nhưng nếu anh loại bỏ trường hợp này… thì khả năng còn sót lại sẽ là gì? Đây là sự thật anh không muốn tin nhất.
Milrode siết chặt hạt châu anh đang cầm trong tay.
“Vậy đây là gì…?”
“Con bé là món tài sản tuyệt vời. Ta không thể để con bé cứ mãi lang thang bên ngoài, nhưng không có nghĩa là ta được phép cầm tù và đối xử vô nhân đạo với con bé.”
Hoàng đế gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn. Dùng biện pháp gì không quan trọng, miễn là ông ta có thể có được cô trong tay.
“Khi đã xác nhận mối nghi ngờ, con bé sẽ bị bắt về Hoàng cung, nhưng con bé ấy cũng sẽ không chịu ngồi yên đâu, vì vậy đừng để nó rời khỏi tầm mắt của mình.”
“Cái gì?”
“Giữ cô bé lại bên cạnh và con sẽ sở hữu cô bé. Con là người thừa kế duy nhất của ta mà? Đừng để cô bé rơi vào tay Ma tháp chủ.”
“…Thực ra con không mong muốn có được Valletta nhiều như vậy.”
Môi Milrode mấp máy một hồi lâu rồi cuối cùng cũng lên tiếng.
Hoàng đế khẽ cười nhìn bàn tay con trai mình đang dùng hết sức nắm lấy hạt châu. Dáng vẻ không biết gì của con trai ông ta thật đáng yêu. Anh thậm chí còn không biết mình đang cầm thứ gì trong tay nhưng lại dùng nó để điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Milrode, hãy trói buộc cô bé bên cạnh con và một ngày nào đó cô bé sẽ tình nguyện giao trái tim cho con. Biết đâu khi hai đứa có con thì nó sẽ hiểu được tình yêu của con.”
“Nhưng…”
“Và nếu con thực sự quyết tâm, con có thể dùng bất kì thủ đoạn nào con muốn. Vì con sẽ là tân Hoàng đế.”
Vị hoàng đế vừa nói vừa đứng dậy và nắm chặt vai Milrode.
Milord từ từ cúi đầu. Đôi mắt xanh trong veo và xinh đẹp của anh trở nên hơi vẩn đục.
“Milrode, với vị trí hiện tại của con thì chưa thể mang cô bé ấy về được.”
Vai của Milrode run lên vì sợ hãi. Miệng anh há hốc như vừa nghe thấy một điều rất khó tin.
“Điện hạ muốn có được thần?”
“Ta không nên… mong muốn điều đó sao? Nàng là vị hôn thê của ta mà.”
“Nếu con muốn con bé thì bây giờ vẫn chưa được.”
Cuộc trò chuyện với cô ấy hiện lên trong đầu. Những lời nói ngày hôm ấy cứ thế in sâu trong tâm trí anh, mãi không thể quên. Nghe những lời cha mình vừa nói, trái tim anh nhanh chóng trở nên nặng trĩu.
“Tại sao? Cha! Tại sao? Tại sao lại là con?…”
“Tại sao ai cũng nói với mình rằng mình sẽ không bao giờ lấy được nàng ấy? Tại sao yêu một người lại trở nên khó khăn đến vậy?”
Anh thích cô vì cô không coi anh là Thái tử. Vì cô dường như chỉ luôn nhìn vào bản chất bên trong con người Milrode. Anh mừng vì cô chưa từng tự tâng bốc bản thân để giành lấy thiện cảm từ anh.
“Nơi con bé đang ở, chính là vũng bùn dưới đáy vực sâu đó. Để lấy được viên ngọc trong vũng bùn lầy… Con cũng nên bước chân vào vũng bùn ấy chứ?”
“Sau đó thì có thể lấy được không?”
“Bước tiếp theo tùy thuộc vào hành động của con. Nếu con không muốn bỏ lỡ nó, vậy hãy cẩn thận cầm lấy trong tay. Hãy chắc chắn mình đang giữ chặt viên ngọc.”
Lời của Hoàng đế càng khiến cho Milrode nhăn nhó. Anh muốn tin rằng cô đã không làm ra những chuyện như vậy, nhưng có quá nhiều bằng chứng chỉ ra cô là thủ phạm. Tất cả đúng là một mớ hỗn độn.
“Con hiểu rồi. Chuyện gì sẽ xảy đến với Valletta?”
“Valletta sẽ bị đưa đến Hoàng cung giam giữ. Và chúng ta sẽ phải giáo dục lại cô bé.”
Ông ta muốn chắc chắn rằng sẽ không ai dám làm trái lời ông ta. Hoàng đế may mắn tin tưởng vào điều này, và xung quanh ông có rất nhiều người tài giỏi. Ông ta vỗ nhẹ vào vai Thái tử.
“Bây giờ con nên về cung đi. Nếu lại có chuyện xảy ra, con sẽ phải mở một cuộc điều tra nữa.”
“Hãy giao cho con, thưa cha.”
“Tốt, ta rất vui vì có một người con trai đáng tin cậy như con. Đi đi.”
“Vâng, thưa cha.”
Milrode cúi đầu và đặt tay lên ngực. Hoàng đế vuốt cằm nhìn Milrode xoay người bước đi. Mọi chuyện đã dần trở nên thú vị hơn.
“Jean.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Ngôi làng thứ năm sẽ là làng Espel.”
“…”
Làng Espel là một ngôi làng khá lớn nằm ở gần thủ đô. Nơi này không chỉ có hai mươi người mà có tới hơn một trăm người đang sinh sống.
“Ngươi đã có câu trả lời cho ta chưa?”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Hãy mang theo những thứ vô dụng trong tầng hầm đi, đã đến lúc chúng trở nên hữu ích rồi đấy. Và ngươi không cần quay lại nữa.”
“Vâng? Điều đó có nghĩa là…”
“Nếu lần này thành công, ngươi không cần trở về nữa.”
Jean sững sờ. Cô nhanh chóng gật đầu vì không nói nên lời.
“Tôi hiểu rồi! Bệ hạ.”
Người đang quỳ trong bóng tối ngay lập tức biến mất. Hoàng đế từ từ ngồi xuống và dựa lưng vào ghế. Ông ta liến môi, chống cằm nhàn nhã chớp mắt.
“Cuối cùng vẫn là ta lo liệu mọi thứ.”
Xử lý rác là công việc rất đơn giản.
***
“Anh đã nghe tin đồn chưa?”
“Tin đồn gì cơ?”
“Còn tin đồn gì nữa! Anh có nhớ vài ngày trước con gái của Bá tước đã dự định mở một hiệu thuốc không?”
Một người đàn ông đang khiêng thùng vào cửa hàng và quay đi, đưa mu bàn tay lên lau mặt. Một người đàn ông gầy gò tiến lại chỗ người đó, vẻ mặt cực kì kích động.
“À, tin đồn đã lan rộng? Chuyện này chẳng phải có chút thái quá sao? Tôi rất tò mò không biết loại thuốc mà các quý tộc giàu có hay sử dụng như thế nào. Anh có biết khi nào cửa hàng mở cửa không?”
Người đàn ông khiêng thùng đứng dựa vào thùng một lúc vì bận để tâm đến những gì người gầy gò kia nói.
“Chẳng tốt lành gì đâu! Người ta nói tất cả những người hầu nhà Công tước Delphine đều đã chết vì dùng loại thuốc đó!”
“Gì cơ? Tôi cũng đã lấy loại thuốc đó. Tại sao lại như vậy?”
“Ồ, anh chẳng biết gì cả. Anh không thấy thông báo truy nã trên bản tin ngày hôm nay à? Theo thông báo, cô ta vì thiếu kinh nghiệm về giả kim thuật…”
Người đàn ông không thể tin được cô lại bị truy nã. Con cái nhà quý tộc rất ít khi bị treo thưởng như vậy. Đây là trường hợp hiếm có, trừ khi người đó phạm phải tội giết người. Đây có thể là một cú đánh mạnh vào tầng lớp quý tộc, vì người bị truy nã ấy sẽ là đòn kết liễu cả gia tộc người đó.
“Nhưng trước đó tôi chắc chắn người ta đồn rằng cô ấy rất xuất sắc.”
“Đó chính là lý do! Còn có một tin đồn khác là họ có thể đang âm thầm thử nghiệm một sản phẩm chưa hoàn thiện.”
“Gì cơ… Không thể nào. Công tước Delphine đã phân phát bao nhiêu cho chúng ta?”
Người đàn ông cười thầm và lắc đầu ngán ngẩm. Hầu hết người dân thủ đô đều biết Công tước Delphine tốt bụng như thế nào. Mỗi khi có vấn đề nào đó nảy sinh, Công tước Delphine và Công tước Leon sẽ luôn sẵn sàng đứng ra giải quyết.
“Chắc chắn cô con gái nhà Bá tước đã phá hủy chính gia tộc của mình kia đã lừa dối Công tước của chúng ta! Con gái của bạn thân tôi cũng đã chết sau khi uống loại thuốc đó!”
Người đàn ông gầy gò cao giọng và giậm chân, không kiềm nổi tức giận. Người kia toát mồ hôi nhìn người đàn ông gầy gò trước mặt.
“Tôi hiểu mà… Giờ anh đang kích động quá rồi.”
“Vừa rồi các Hiệp sĩ Hoàng gia đã đến nơi ở của Công tước Leon. Chỉ có Công tước Leon và Công tước Delphine cảm thông cho cô ta thôi.”
“Hừm, tôi hiểu rồi. Dù sao tôi còn phải tiếp tục làm việc đến tận cuối ngày, nên phiền anh đi tìm người khác tiếp tục trò chuyện nhé.”
Người đàn ông vừa nói vừa nhấc cái thùng lên và chạy nhanh về phía trước. Nhưng người đàn ông gầy gò vẫn đứng đó, không nhịn được mà uống hết rượu trong lon thiếc rồi quay đi.
“A, tầng lớp quý tộc… Cuối cùng lồng ngực cũng được thoải mái!”
Thật vui vẻ! Anh ta bật cười khi nghĩ đến sự thật rằng một quý tộc quen sống sung sướng sẽ không thể nào quay trở lại cuộc sống ấy nữa.
Người đàn ông gầy nhom bước đi với một nụ cười và đút tay vào túi. Anh ta trông rất dễ chịu khi đi vào con hẻm ẩm thấp. Người đàn ông đang ngồi dựa vào đầu ngõ cầm một chiếc hộp, trán nheo lại.
“Có lẽ mình phải đi rồi.”