• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta đã dặn con không được sử dụng thuật giả kim khi không có sự cho phép của ta rồi mà! Con dám lơ đi lời dặn của ta? Năng lực của con, quần áo con mặc, thức ăn cho con ăn, và thậm chí là cả cơ thể của con, tất cả đều là của ta!”

”Nếu tất cả đều là của ông, thì cơ thể của ông có thuộc về Bá tước trước kia không?”

Valletta ngước nhìn Bá tước Delight, cố nuốt những lời bị mắc kẹt trong cổ họng.

“Con xin lỗi. Con thấy tên nô lệ hôm qua có vẻ như sắp chết, nên con đã dùng thuật giả kim lên người cậu ta. Đó là món quà sinh nhật mà cha đã tặng con, và con không thể để cậu ta chết được.”

“…”

Valletta cố tình chọn những từ có thể khiến Bá tước Delight hài lòng.

Ông cau mày, đôi mắt nheo lại, nhưng trong giây lát ông im lặng như đã hài lòng với câu trả lời giả dối của Valletta. 

“Cho dù có như vậy, việc sử dụng sức mạnh mà không có sự cho phép chính là một tội lỗi.”

”Vậy thì mọi thứ trên đời đều là tội lỗi.”

Trong lòng thì càu nhàu, ngoài mặt Valletta cúi đầu cảm thấy có lỗi.

“Vâng ạ, con xin lỗi…”

Valletta nghĩ rằng cái tư tưởng con cái là tài sản của cha mẹ vì họ đã sinh ra chúng là một điều ghê tởm.

“Hôm nay con bị cấm ra khỏi phòng. Không được ăn uống, nên nhân đó mà suy ngẫm lại bản thân mình đi.”

“Vâng, thưa cha.”

Valletta ngoan ngoãn gật đầu, và Bá tước Delight quay đi, có vẻ thoải mái hơn so với lúc đầu ông ta bước vào.

Rèm được kéo vào và cánh cửa đóng lại. Căn phòng trong nháy mắt tối sầm lại, chỉ có tiếng khóa cửa.

“Ước gì mình có một ngày.”

Cô thậm chí còn không thể sử dụng năng lực mà mình có từ khi sinh ra. Valletta thở dài. Ngày mai anh phải uống thuốc, sau đó cô sẽ nói anh chạy trốn vào ngày hôm sau. Nếu cô đưa lại chuỗi hạt và tạo đường trốn thoát, anh sẽ có thể bỏ chạy.

Trong khi suy nghĩ về kế hoạch, cô lại nằm xuống giường. Dù sao thì ngày hôm nay cô cũng không thể làm được gì. Ngay cả trong căn phòng nơi bóng tối phủ xuống, cô ấy cũng không thể mở rèm mà không được phép. Valletta cuộn tròn như con tôm và lặng lẽ ôm gối.

***

“Chủ nhân, trời đã sáng rồi.”

“Ưm… 5 phút nữa…”

“Năm phút của chủ nhân gần bằng một tiếng rồi ạ. Đừng quên cảm giác của người nô lệ tội nghiệp khi phải nghe ”năm phút” thêm hai mươi lần nữa. ”

Khuôn mặt của Valletta nhăn lại khi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô.

“Hừ.”

Từ từ, Valletta tỉnh dậy và thấy Reinhardt đang ở rất gần mặt mình.

“Hôm nay ngươi lại ở đây…”

“Người thẳng thắn như vậy khiến tôi tổn thương nhiều lắm đấy, chủ nhân.”

Valletta đẩy Reinhardt ra vì mũi anh gần sát với mặt cô. Anh dường như không biết rằng đôi mắt của anh không hề có ý cười, mặc dù nghe giọng anh rất dịu dàng và có vẻ tốt bụng. Hơn nữa, mỗi lần anh cố quyến rũ cô, anh thường lén lút tiếp cận cô. Ngay cả khi đánh thức cô, anh sẽ áp sát mặt mình vào mặt cô như thế này.

”Mình nghĩ anh ta đang cố quyến rũ mình vì mình sắp đuổi anh ta đi. Nếu mày thích anh ta thì mày sẽ chết đấy, Valletta.”

Cô lại thề thốt theo thói quen trước khi quay lại đối mặt với anh một cách kiên quyết.

Đã năm năm kể từ khi Reinhardt bắt đầu sống ở đây như một nô lệ, và Valletta đã mười bốn tuổi. Dù cô đã nhiều lần bảo anh hãy sống tự do, đưa lại chuỗi hạt, anh vẫn không bỏ đi. 

”Anh ta chắc hẳn đã biến nơi này thành tổ của mình.”

Valletta nghĩ, vùi mặt vào gối. Anh ấy dường như đã quyết định ở lại đây cho đến khi trưởng thành. Chắc hẳn anh ấy nghĩ thà ở lại đây còn hơn lang thang ở bên ngoài. 

”Tại sao cậu không rời đi khi tôi nói rằng tôi sẽ cho cậu tất cả mọi thứ?”

“Một nô lệ như tôi có thể đi đâu được, thưa chủ nhân?”

Reinhardt đáp lại bằng giọng điệu nhẹ như một bài hát. Vậy thì cô ấy phải làm gì trước đôi mắt lạnh lùng, vô tình này đây! Rõ ràng anh ấy nghĩ rằng miễn là giọng nói của anh ấy tử tế thì có thể thuyết phục được.

”Dù cậu có đi đâu thì chắc chắn vẫn sẽ kiếm sống được nhờ vào gương mặt đó thôi…”

Vào ngày Valletta trị thương cho anh bằng ma dược, Bá tước Delight đã tức giận và thu hồi lại phòng của anh. Từ đó, anh phải lê lết trong chuồng ngựa này đến chuồng ngựa khác, có khi ngủ trong tầng hầm, có hôm được ngủ ngon dưới bếp. Valletta cho phép anh được ngủ trong phòng của cô, nhưng Bá tước Delight đã mắng cô một cách thô lỗ. Cuối cùng, anh gần như phải đảm nhận đủ thứ việc, bị người hầu bắt nạt. Valletta đã nói họ không được làm điều đó, nhưng sự bắt nạt dường như vẫn diễn ra.

”Nếu đây là một trò chơi thì chỉ số hận thù chắc chắn sẽ vượt quá mức.”

Trong gia đình này không hề có hy vọng.

Valletta thở dài thườn thượt. Thật tốt nếu cô có thể nói cho Bá tước Delight biết.

”Tại sao cha lại không biết là mình đang cố gắng cứu mạng ông ấy?”

Reinhardt là một đứa trẻ nguy hiểm, có lẽ đang bí mật gặp gỡ các tay sai của Ma tháp ở đâu đó, và sẽ thiêu rụi nhà chúng ta vào ngày anh ta trưởng thành! 

Valletta lăn lộn trên giường, vò đầu bứt tai. Reinhardt, người vẫn đang nhìn cô chằm chằm, hơi nghiêng đầu.

“…Tôi không biết tại sao chủ nhân luôn cố gắng đuổi tôi đi.”

“Ta không cần nô lệ.”

“Tôi đã làm phiền người sao?”

“Ta không thích nô lệ.”

Cô không thể chịu được khi nói rằng sau này anh ta sẽ giết tất cả mọi người trong gia đình cô.

Valletta loạng choạng bước ra khỏi giường.

Khuôn mặt mà cô nhìn thấy mỗi sáng luôn đẹp chết người. Đầu cô hơi đau. Cô đã rất khó khăn để thức dậy vào sáng nay.

Valletta đột nhiên loạng choạng, và Reinhardt đỡ lấy eo cô. Tay anh ôm chặt lấy eo cô, khiến đôi lông mày của Valletta cau lại. Sau đó Reinhardt đưa tay còn lại của mình lên và đặt lên trán Valletta.

“Người ổn chứ?”

“Ta chỉ hơi chóng mặt thôi. Hiện tại ta vẫn ổn.”

Valletta đã hiểu tại sao trong tiểu thuyết Valletta nguyên tác lại bị ám ảnh bởi đứa trẻ này đến nỗi cô ấy đã hành động như thể cô sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho anh ta bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, nếu ban đầu anh ta cứ quyến rũ Valletta theo cách này, cô ấy sẽ cảm thấy mình là người được yêu thương nhất trên thế giới. 

“Bất cứ khi nào ngươi muốn rời đi thì hãy nói với ta.”

“Tôi thích chủ nhân, vì vậy tôi sẽ ở bên cạnh người.”

Khi quỳ xuống và nhìn lên từ sàn nhà, anh ta tỏ ra ngoan ngoãn và dùng miệng lưỡi của mình, nâng cao uy quyền của đối phương một cách vô hạn.

Như Valletta đã nói, Reinhardt đang bị bắt nạt bởi những người hầu, nhưng bằng cách nào đó họ vẫn kín đáo tiếp tục chuyện này. Có rất nhiều người hầu không thích anh ta.

“Ta sẽ không bị lừa dối bởi những lời nói dối của ngươi đâu. Ta chuẩn bị đi tắm, vì vậy ngươi mau ra ngoài hoàn thành nốt công việc của mình đi, và tìm một nữ hầu đến đây.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Reinhardt liếc nhìn Valletta quay đi nơi khác. Sau đó anh ta cúi đầu và rời khỏi phòng.

”Ôi, không còn nhiều thời gian nữa.”, cô ôm đầu rên rỉ. ”Đã năm năm trôi qua và bây giờ mình 14 tuổi rồi… mình còn sáu năm nữa. Mình chưa từng nghĩ bản thân sẽ chịu được cho đến bây giờ.”

Bất chấp lời cầu xin hãy rời đi của cô, Reinhardt vẫn không nhượng bộ và đánh thức Valletta mỗi sáng. Anh quỳ xuống và nhìn cô với ánh mắt thương hại, nhẹ nhàng chớp mắt như đang cố gắng quyến rũ cô.

”Tại sao cậu ta không chịu đi?”

Tất nhiên, trong tiểu thuyết, Rainhardt không bao giờ rời đi vì Valletta trong tiểu thuyết đã bị ám ảnh bởi anh ta, mặc dù tình cảm chỉ đến từ một phía. Có lẽ vì chiếc vòng hạt nằm trong tay Bá tước Delight. 

Nhưng bây giờ, cô không lưu luyến anh. Cô cũng định trả lại chuỗi hạt. Thực ra Reinhardt đã giữ nó vài lần. Nhưng mỗi lần như vậy anh chỉ cười và đeo lại vào cổ cô.

“Đừng để tuột mất sợi dây cứu mạng của mình, thưa chủ nhân.”

Anh ta thì thầm.

Tuy nhiên, khi cô bình tĩnh suy nghĩ lại, lựa chọn của Reinhardt cũng đúng. Anh sẽ an toàn hơn nếu sống như một nô lệ và làm việc cho quý tộc đến khi trưởng thành còn hơn là lang thang bên ngoài trong hình dáng của một đứa trẻ. Hơn hết, với vẻ ngoài của mình, khả năng bị bán làm nô lệ cũng rất cao. Thực tế thì Bá tước Delight vốn đang nghĩ đến việc lợi dụng anh cho mục đích như vậy. một khi anh lớn lên, anh sẽ sống dai hơn và hữu dụng hơn.

”Nhưng bây giờ để anh ta rời đi thì có ổn không? Anh ta đã 16 tuổi rồi. Ở tuổi này anh ta có thể tự lập được. Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì ở đây thế?”

Ngoài ra, Reinhardt còn biết một số ma thuật cơ bản. Valletta thực sự không biết điều này cho đến khi cô tình cờ nhìn thấy. Anh ta đã dùng nó để làm những công việc dọn dẹp phức tạp.

”Mình không biết nữa…”

Valletta kêu lên như thể mình sắp chết vậy. Cô chỉ còn sáu năm nữa.

Còn sáu năm nữa cho đến khi Reinhardt trưởng thành. Thời gian thức tỉnh của anh cũng là khi Valletta đến tuổi trưởng thành. Một khi sức mạnh trong anh thức tỉnh, sẽ không còn lựa chọn nào nữa.

Valletta gục mặt vào gối, cảm thấy bực bội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK