Hừm, ta không thể tránh gọi tên của một ai đó nếu sống trong cuộc sống bình thường, vậy nên cô cần luyện tập nhiều hơn kể từ bây giờ.
Nhờ có Công tước Leon và Carlon Delphine, cô đã quen với việc gọi ai đó bằng tên của họ ở một mức độ nhất định.
“Tôi hiểu rồi, Quilt. Tình hình Ma tháp hiện tại thế nào?”
“Hiện đang rất hỗn loạn.”
Khi Valletta có vẻ ngạc nhiên, môi Quilt khẽ mấp máy.
“Những người duy nhất ủng hộ Reinhardt vẫn là anh, cộng sự của anh và người canh giữ?”
“Vâng, chúng tôi vẫn vậy.”
“Ảnh hưởng của người được gọi là Bartio khá lớn.”
Valletta thấp giọng thì thầm. Điều đó có nghĩa rằng, có một căn phòng đặc biệt cho sự cố, nơi Reinhardt biến mất.
Sẽ tốt hơn nếu Bartio Balloxis và Reinhardt cùng bắt tay nhau.
“Sao ngài lại biết ngài Bartio?”
“Tôi đã nghe về người đó khi ở thư viện vào ngày đầu tiên đến Ma tháp. Bọn họ nói mình không chấp nhận Reinhardt.”
Valletta chỉ tiết lộ sự thật càng nhiều càng tốt.
May mà cô không nói gì thêm khi nhớ lại sự việc ấy.
Quilt chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Tên kia chẳng phải gần đây rất hay ra ngoài sao?”
“…Đúng vậy.”
“Ta biết cuộc trò chuyện đang rất vui vẻ, nhưng chúng ta đến nơi rồi.”
Valletta sau đó nhìn đi chỗ khác.
Carlon Delphine gõ cửa xe ngựa hai lần và cánh cửa mở ra.
Khi Carlon Delphine chuẩn bị xuống xe và Valletta chuẩn bị theo sau ông ấy, Carlon Delphine đã ôm chặt lấy cô.
“Ối… ngài Công tước!”
“Carlon.”
“Carlon! Chờ đã…!”
Cỗ xe sang trọng lặng lẽ rời đi.
Nhìn quanh, đã đến lúc bình minh ló dạng.
Valletta đã rất ngạc nhiên về vị trí mà cô đang đứng.
Gwang!
Cô cẩn thận dùng tay kia ôm con hổ trắng vào lòng.
“Lối vào nhìn có vẻ bình thường này là cổng vào Hội giả kim.”
Xe ngựa dừng trước khu rừng.
Có thể nghe thấy tiếng xì xào cách đó không xa, có lẽ nơi này cũng không xa chợ thủ đô.
“Không phải rừng mà là bụi rậm?”
Dù sao lối vào cũng không giống như lối vào ở quán rượu mà cô đã đến lần trước.
“Đi qua bốn cây phong lớn, rẽ trái ở cây thứ năm, và rẽ phải sau khi đi qua bảy cây phong. Con có nhớ được không?”
“Vâng.”
Valletta gật đầu với ông ấy trong vẻ mặt khó hiểu.
Cô nhất thời quên mất mình đang được ôm trong vòng tay của ông.
Nhìn Valletta đang hồi hộp ghi nhớ vị trí, Carlon Delphine thì thầm một mình.
“Đáng lẽ mọi thứ phải như thế này chứ nhỉ?”
Không cho người khác thời gian để suy nghĩ là cách khiến người đó hành động giống trẻ con hơn. Bên trong miệng ông đầy vị chua xót.
“Đúng rồi. Nếu từ đây rẽ phải sau tám cây phong, thì tảng đá lớn chính là lối vào.”
“Vâng, ngài có mở tảng đá và bước vào không?”
“Không, con có thể trèo lên hòn đá hơi nhô cao, chạm vào dấu và kích hoạt thuật giả kim. Giả kim thuật được vẽ bằng dấu tích.”
Carlon Delphine vừa nói, vừa ôm Valletta trong một tay. Ông xoa ngón tay cái lên đôi bông tai của mình một lần.
“Con có thể mang bất cứ thứ gì hiện đang có trong tay đến.”
“Vâng…?”
“Con có thể nắm tay tên kia. Khi ta dùng thuật giả kim, dấu tích và cả nơi này sẽ phản ứng.”
“Vâng.”
Valletta tìm đến Quilt. Mặc dù cô vẫn bị Carlon giữ một cách mơ hồ.
Quilt lặng lẽ trèo lên phiến đá, đặt một tay lên lòng bàn tay Valletta.
“Kích hoạt.”
Cùng lúc với vòng tròn ma thuật cổ đại xuất hiện trên mắt Carlon Delphine, đôi bông tai của ông ấy tỏa sáng như ánh sáng của bầu trời.
Khung cảnh đã thay đổi ngay lập tức.
“Chúng ta đến rồi.”
Carlon Delphine vừa nói vừa đặt Valletta xuống.
Họ đang ở cửa trước của dinh thự dưới lòng đất đó.
Dấu ấn giả kim thuật ẩn dưới tấm thảm trải xuống sàn, và ánh sáng xuất hiện bởi vì thuật giả kim biến mất dưới tấm thảm trong tích tắc.
“Tương tự như cách vào Đảo bầu trời.”
“Bằng cách sử dụng giả kim thuật?”
“Đúng rồi. Đây cũng là một cuộc trao đổi. Đó là sự đảo ngược vị trí để đổi lấy thứ gì đó vô hình trong không trung.”
Valletta mở to mắt.
Cứ tưởng cô chỉ có thể đổi một đồ vật để lấy thứ mình muốn, nhưng hóa ra phạm vi của thuật giả kim rộng hơn dự kiến.
“Thật ngu ngốc.”
Cô đã sống trong một thế giới hạn hẹp nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Carlon Delphine đã hoàn toàn đúng. Kiến thức cô có quá nông cạn và phiến diện.
“Mình đã từng làm ra thứ gì khác ngoài ma dược chưa?”
Cô từng nghĩ rằng nếu mình đã trả giá thì sẽ nhận lại được thứ gì đó. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng thuật giả kim để tấn công con người và dùng làm vũ khí.
“Con có cảm thấy hiện tại mình nên học lại những điều cơ bản của giả kim thuật không?”
“Vâng.”
“Vậy thì từ hôm nay hãy chăm chỉ học tập nhé.”
“Vâng, tôi sẽ chăm chỉ.”
Valletta gật đầu.
Quilt dường như đã lướt qua dinh thự một lần, và quay trở lại bên cạnh Valletta.
Quilt đứng cạnh cô, vòng hai tay ra sau và siết chặt.
“Một nơi an toàn như thế này lại do Sokor tạo ra.”
Carlon Delphine cắt ngang lời của Quilt.
“Làm sao tôi mới có thể có dấu tích?”
“Thứ mà con có và cảm thấy tự tin rằng nó sẽ không bao giờ bị tách rời khỏi cơ thể và còn là nơi không bị nghi ngờ… Chúng ta khắc thuật giả kim lên những thứ bản thân trân trọng.”
Valletta chầm chậm suy nghĩ?
Thứ sẽ không rời khỏi cơ thể cô và sẽ không bị nghi ngờ? Thứ mà cô trân trọng? Không có thứ giống như vậy.
“Tôi không có thứ gì giống như vậy.”
“Vậy hãy bắt đầu từ trong đống trang sức hiện tại của con.”
“Nếu tôi không làm được thì sẽ không có dấu tích?”
Sau một lúc suy nghĩ về câu hỏi của Valletta, Carlon Delphine gật đầu.
Ông nghĩ nếu có một thứ gắn bó với cô thì sẽ tốt hơn. Nhưng vấn đề là ông đã vô tình quên sự thật rằng Valletta không giống những người bình thường khác.
Sau một hồi suy nghĩ miên man như người sắp bị đóng cọc, cô duỗi tay ra.
“Vậy thì ngài có thể khắc trên tay tôi không?”
“…Gì cơ?”
“Tôi sẽ gặp rắc rối nếu không có tay, nên tôi sẽ cố gắng bảo vệ cánh tay của mình, và trừ khi tay tôi bị cắt đứt, nó sẽ không thể tách rời của cơ thể tôi.”
“…”
Carlon Delphine bất lực đến cạn lời.
Ông không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng tại sao mọi chuyện lại luôn như vậy? Ngược lại, Công tước Leon tuy ít nói nhưng lại có vẻ ổn áp hơn khi chống trả Valletta.
“Câu trả lời này cũng sai rồi sao?”
Cô cho rằng khắc lên cơ thể là hợp lí nhất. Cô không biết nên khắc ở chỗ nào khác để được coi là có suy nghĩ bình thường.
Valletta bực bội vò đầu.
“Có lẽ tôi nên nhờ tên kia đưa lại vòng tay cho tôi.”
Hiện tại trong tình huống này cô không có đủ tiền để mua một chiếc vòng tay sang trọng.
Cô có nên hỏi tên kia đã tạo ra chiếc vòng tay đó bằng cách nào?
“Vòng tay?”
“Hắn có đưa cho tôi một chiếc vòng tay có gắng công cụ theo dõi vị trí, nhưng tôi đã phá nó và bỏ chạy. Lần tới hắn đến đây tôi sẽ nhờ hắn đưa một cái khác. Xin hãy khắc lên đó.”
Valletta nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống.
Ông nhíu mày như không hài lòng, nhưng không nói gì thêm.
Dù sao thì, khi được yêu cầu tặng thứ mà cô trân trọng, “cánh tay” dường như không phải một câu trả lời đúng.
Có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút khi cô học.
“Valletta, tại sao chúng ta không nói chuyện một lúc trước khi học?”
“Vâng, cứ làm những gì ngài thấy ổn.”
Gwang!
Sau đó, con hổ trắng xen vào.
“Con có thể để con thú này ở lại đây một lúc.”
“Vâng.”
Valletta cẩn thận đặt hổ trắng xuống và đi theo Carlon Delphine.
Ông dẫn Valletta lên tầng hai, nơi cô chưa từng đặt chân đến.
Đây thực sự là một dinh thự hoàn mỹ và cổ kính của quý tộc đến mức không thể tin được rằng, một nơi như vậy lại ở dưới lòng đất.
“Đầu tiên, ta muốn chắc chắn mình đã nói những điều này với con.”
Carlon Delphine mang trà ra và ngồi đối diện với cô.
Quilt chỉ đứng sau lưng cô một cách miễn cưỡng. Đôi khi anh ta dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
“Vâng.”
“Ta là người giám hộ của con. Con có biết không?”
“Vâng, ngài đã nói như vậy.”
“Con có biết người giám hộ nghĩa là gì không?”
“Là người sẽ chăm sóc một đứa trẻ cho đến khi chúng trưởng thành, cho chúng ăn, cho chúng quần áo và đưa chúng đi ngủ.”
Carlon Delphine suy nghĩ một lúc về câu trả lời của Valletta.
Không giải thích kĩ sẽ gây hại cho cô bé này. Sau một hồi ngập ngừng, ông tiếp tục.
“Người giám hộ là người con có thể tin tưởng để chăm lo cho con và cả cuộc đời của con, là người con có thể dựa dẫm vào. Con có thể coi như là cha mẹ.”
“Giống như cha tôi?”
“Không, cứ nghĩ giống như những bậc cha mẹ bình thường đi.”
Ông vội lắc đầu trước câu hỏi của cô và sửa lại.
Valletta gật đầu. Cô biết rất rõ rằng tất cả các gia đình bình thường đều không giống như Bá tước Delight và Valletta.
“…Đầu mình đau quá.”
Cô từ từ quay đầu lại. Dinh thự dưới lòng đất không có cửa sổ. Không có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Nó vừa bí ẩn vừa kỳ dị. Nếu cô biết cuộc trò chuyện sẽ diễn biến theo kiểu này, cô đã từ chối.
“Tôi xin lỗi, nhưng mặc kệ tôi có suy nghĩ nhiều như thế nào thì cũng sắp hết thời gian rồi. Tôi sẽ cố không làm phiền ngài hết mức có thể, vì vậy ngài có thể dạy những điều cơ bản trước rồi hẵng tiếp tục điều ngài muốn nói không?”
“…Được, ta hiểu rồi.”
Carlon Delphine gật đầu và cẩn thận lôi ra vài cuốn sách giáo khoa từ bên cạnh.