“Không cần đâu.”
“Ta không nghĩ cô có nhà để về.”
Giọng nói lạnh lùng đụng trúng chỗ đau. Cô không thể trả lời vì đây là sự thật.
“Nếu tôi ở một mình thì sẽ không sao đâu. Tôi chỉ nhờ ngài chăm sóc đứa trẻ này.”
“Ôi trời, đó là hành động vừa liều lĩnh vừa vô nghĩa.”
“Nó không vô nghĩa…”
Valletta nhíu mày, cố gắng mở miệng đáp trả nhưng không biết nên nói gì và cắn chặt môi.
Đôi mắt người đàn ông cong lên khi nhìn cô.
“Hãy suy nghĩ lại đi.”
Như đang cố dỗ dành một đứa trẻ, ông mở miệng với giọng nói dịu dàng hơn một chút.
Ông không bỏ qua sự chênh lệch tuổi tác của họ, dẫn dắt cuộc trò chuyện và đối xử với cô như một đứa trẻ.
Mặc dù tỏ ra vô cảm nhưng ông đã rất xuất sắc trong việc thuyết phục đối phương và chuyển hướng cuộc nói chuyện nghiêng về mình.
“Nếu cô được ta bảo vệ, ta sẽ cung cấp cho cô những lợi ích khác nhau.”
“…”
Valletta thở dài không nói gì.
Những lợi ích khi được ông bảo vệ thoáng qua bộ não nhanh nhạy của cô. Cũng như điều tồi tệ nhất mà ông ấy có thể yêu cầu.
‘Cha luôn nhìn mình như một sản phẩm có thể giao dịch.’
Người chủ của con ngỗng đẻ trứng vàng đã đối xử với con ngỗng như thế nào? Câu trả lời đã quá rõ ràng. Người chủ sẽ không đối xử tệ bạc với nó.
Cũng giống như cách Bá tước Delight đã ban tặng cho Valletta danh tiếng và sự giàu có. Tuy nhiên, với điều kiện là cô không được từ chối hay phản kháng lại ông ta.
‘Nếu là Công tước, chắc ông ấy sẽ không bao lực hay ra lệnh cho mình giết động vật đâu.’
Ông có thể lợi dụng sức khỏe của đứa trẻ để đe dọa cô. Hoặc một điều gì đó có thể sử dụng như gông cùm.
Thấy Valletta không trả lời, Carlon Delphine lo lắng tiếp lời.
“Nếu ta trở thành thần hộ mệnh cho cô dưới tư cách là người bảo hộ, Hoàng đế sẽ không vội ra tay với cô. Các hoạt động trong Đế quốc cũng sẽ không có vấn đề gì khi được cái danh Công tước bảo hộ.”
Valletta nhìn Carlon Delphine với ánh mắt trống rỗng. Đó là sự thật mà cô biết rõ.
Ông là người duy nhất có thể đụng vào điểm yếu của Hoàng tộc.
‘Chắc chắn không tệ.’
Đổi lại, cô sẽ điều chế ma dược như đã hứa và ông sẽ có được con ngỗng đẻ trứng vàng trong nhà.
Từ bỏ tự do để đổi lấy an toàn cũng không quá tệ.
“Tất nhiên, câu chuyện sẽ khác đi một chút nếu là ‘Áp phích truy nã’ chứ không phải ‘Mất tích’ như Hoàng tộc ban bố.”
Valletta gật đầu trước lời nói của Carlon Delphine.
“Cửa hàng mà tôi muốn mở để bán ma dược…”
“Đừng lo, ta sẽ giữ lời. Hoàng tộc sẽ không thể động vào người được Công tước ta chống lưng, nên tiểu thư có thể làm theo ý mình.”
‘Thật tử tế.’
Ông ấy không nói về cái giá phải trả. Có lẽ cái giá ấy là lợi nhuận thu được từ cửa hàng thuốc. Hoặc có lẽ là độc quyền.
Việc chia sẻ này không tệ lắm. Có lẽ nên lập khế ước chi tiết về khoản này.
Valletta nheo mắt, và cắn môi như đang do dự.
“Tôi lo về thỏa thuận qua miệng như thế này, vì vậy nếu ngài hứa sẽ lập khế ước, tôi sẽ đồng ý.”
“Chuyện này… Sao ta lại có cảm giác như mình đang ở vai phản diện thế nhỉ.”
Đây không phải là một khế ước mà ai cũng có thể nhìn thấy được.
Khi Valletta không trả lời, Carlon Delphine gật đầu.
***
Ngay hôm đó, Carlon Delphine làm một bản khế ước đơn giản. Nói một cách chính xác, ông muốn Valletta viết ra hầu hết các điều kiện.
Đảm bảo cung cấp 60 lọ ma dược mỗi tháng, cho cô chỗ ở, thức ăn và quần áo. Và sự tôn trọng lẫn nhau.
Khế ước cũng bao gồm sự bảo hộ mà chính Công tước đã đề xuất.
Carlon Delphine nhìn vào bản khế ước với biểu cảm kỳ lạ, nhưng vẫn ký nó mà không nói gì.
Ông không yêu cầu thêm điều gì khác, khiến Valletta cảm thấy kì lạ.
Nếu còn có yêu cầu gì thì ông ấy nên nói ra ngay bây giờ.
Tuy nhiên, cô không muốn nói những điều phản tác dụng, nên cô chỉ im lặng.
Và đã gần hai tuần trôi qua kể từ khi cô ký khế ước và bắt đầu sống tại dinh thự của Carlon Delphine.
“Chán quá…”
Đúng như lời đồn về sự ngay thẳng của ông, cô được đối xử tốt hơn so với cô mong đợi.
Đầy đủ ba bữa một ngày, không có cưỡng bức hay ép buộc.
Ông còn tạo ra một không gian thoải mái và nói cô hãy tập trung nghỉ ngơi cho tốt.
Có lẽ chính vì vậy mà Therion, trước đây có vẻ ngoài gầy yếu, nay đã tăng cân rất nhiều và nước da cũng trở nên tươi sáng hơn.
Tuy nhiên, họ không thể rời khỏi dinh thự.
Valletta tuân theo mà không phàn nàn hay hỏi Carlon Delphine. Ông giải thích rằng vẫn chưa thể ra ngoài vì mọi thứ vẫn chưa sẵn sàng.
Việc giữ cô ở trong nhà có phải là dối trá hay không, đối với cô không quan trọng.
Điều quan trọng ngay lúc này…
‘Thời gian đang bị lãng phí.’
Cô cần phải làm gì đó. Cô cảm thấy cơ thể mình như đang thối rữa.
Cô không quen biết thêm một ai khác, nhưng cô không thể chịu đựng được cảm giác chán nản này.
Carlon Delphine thậm chí không cho phép Valletta điều chế ma dược trong hai tuần qua.
Cô bị cấm không được phép dùng giả kim thuật, và nếu cô không nghe theo, người hầu sẽ đến tịch thu những gì cô đã tạo ra.
Cô bị buộc phải nghỉ ngơi.
Dù chỉ trong vài ngày, nhưng đối với Valletta, người mỗi ngày luôn sống trong căng thẳng, điều này còn khó khăn hơn gấp bội.
‘Ít nhất mình nên làm gì đó…’
Sau khi nằm thẫn thờ trên giường, cuối cùng cô cũng đứng dậy.
“Khi nào thì mình phải giao hàng cho ông ấy nhỉ.”
Nhưng ông ấy cũng không nói gì về chuyện này.
Khi Valletta hết kiên nhẫn và hỏi, ông chỉ nói rằng khi nào tiện thì đưa.
Khi cô từ từ đi xuống nửa chừng cầu thang, cô gặp một người hầu đang đi lên từ phía dưới.
Người hầu mỉm cười và cúi đầu. Valletta đón nhận lời chào với đôi mắt hơi run rẩy.
“Cô có biết Công tước đang ở đâu không?”
“Tôi nghĩ ngài ấy đang ở trong thư phòng của mình.”
“Ngài ấy không phải gặp khách hay giải quyết công việc gì, đúng không?”
“Vâng, tôi không thấy có khách đến.”
Bầu không khí xung quanh người hầu cũng giống như ở Carlon Delphine. Giọng nói và dáng vẻ đều rất bình tĩnh.
Cô cho rằng ngôi nhà sẽ không dễ dàng sụp đổ khi có những người hầu giống Chủ nhân của họ.
“Nếu tôi đến thăm ngài ấy thì có bị cho là đang làm phiền không?”
“Tôi nghĩ là không đâu, có khi là ngược lại ấy.”
Người hầu cười khẽ và nói.
Và trên hết, người đó, Carlon Delphine, đối xử với cô như một cô nhóc.
Cô không thể rũ bỏ cảm giác được đối xử như một đứa trẻ dễ thương. Đó là một cảm giác kỳ lạ.
“Chúng tôi là người làm trong dinh thự này, nên người cũng có thể nói chuyện thân mật với chúng tôi.”
“Được. Cô có thể gọi tôi là Valletta.”
“Vâng, tiểu thư Valletta.”
“Cô cứ tiếp tục làm công việc của mình đi.”
Valletta nói và đi xuống cầu thang.
Cuối cùng, cô đứng trước phòng làm việc của ông, và thở dài khi dùng đầu ngón tay đánh xù phần tóc mái đang xõa xuống.
Sau đó cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Là Valletta Delight.”
Bên trong im ắng một lúc. Và tiếp tục im lặng. Cảm giác không thoải mái nên cô định nói ‘Không sao đâu’ và quay người lại thì nghe thấy một giọng nói từ bên trong.
“Vào đi.”
Một giọng nói bình tĩnh vọng ra.