• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin chào tiểu thư Valletta. Người có thể vào.”

“Được.”

Khi cô chuẩn bị bước vào, hai hiệp sĩ chặn trước Ceylon với thanh kiếm trong bao.

Môi của Ceylon mấp máy dưới lớp áo choàng của anh. Trước khi anh kịp ra tay, Valletta đã lùi lại và chặn trước Ceylon.

“Các ngươi định làm gì?”

“Chỉ có tiểu thư Valletta mới có thể vào.”

“Đó là người hộ tống của ta. Hãy để anh ta qua.”

Anh ta là người hộ tống đáng tin cậy nhất. Không có chuyện Reinhardt gán ghép ai đó với cô ấy mà không có lý do gì.

Ít nhất, anh ta chẳng là gì ngoài một pháp sư có thể chiến đấu chống lại những hiệp sĩ thô bạo này.

“Hắn không thể qua.”

“Vậy ta sẽ không vào nữa.”

“Tiểu thư Valletta, xin đừng làm vậy.”

Thành thật mà nói, cô không thấy hối hận.

Cô không muốn đối mặt với Thái tử ngay bây giờ và tranh luận một cách vô ích với anh ấy.

“Hãy cho họ vào.”

Đôi mắt Valletta nheo lại trước giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Khi cô từ từ quay lại, người đàn ông mà cô không muốn nhìn thấy đang đứng phía sau cô.

“Gillian…?”

“Thật vinh dự khi vẫn được tiểu thư nhớ đến. Mời vào. Người đó cũng có thể vào.”

Vầng trán của Valletta nhíu lại.

Thật lòng cô giật mình vì người đàn ông mà cô không ngờ lại xuất hiện. Hắn đi trước, tiếp theo là Valletta và Ceylon.

“Tôi đã trở lại, Thái tử điện hạ.”

“Làm tốt lắm. A… Tiểu thư Valletta, nàng có khỏe không?”

“Có, nhưng ngài lại đến thăm vào sáng sớm mà không báo trước. Vào buổi sáng thần rất nhạy cảm, nên xin phép được nói sự thật, rằng thần không thích hành động này của ngài. Thần cứ nghĩ ngài là một người lịch sự.”

Việc phải nói chuyện cùng anh vào buổi sáng với cơn đau đầu nhói lên khiến cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Khi Valletta cố gắng ngồi xuống, Ceylon đã kéo ghế ra.

Trên bàn có ba người vây quanh, Carlon Delphine trông không ổn lắm.

“Chào buổi sáng, Valletta.”

“…Vâng, chào buổi sáng.”

“Ừm. Ngoại trừ cảm giác nôn nao và hơi đau đầu.”

Carlon Delphine vò tóc và cau mày.

Sự kết hợp giữa việc đám người này xâm nhập vào sáng sớm cùng với cơn đầu khiến tâm trạng của ông tệ đi.

“Vì Valletta đang ở đây nên hãy cùng nói chuyện chút nhé, điện hạ. Dù ta đang gọi ngài là Hoàng Thái tử, nhưng sáng sớm đến thăm nơi ở của Công tước thế này không tốt lắm đâu.”

“Ta xin lỗi vì điều đó. Bọn ta có việc khẩn cấp cần tiểu thư Valletta giúp đỡ.”

“Giúp đỡ…?”

Valletta nheo mắt hỏi.

Cô thoải mái ngả người ra sau ghế, ấn huyệt thái dương vài lần. Cô trợn tròn mắt.

“Mình thực sự không muốn giải quyết chuyện này đâu.”

Cảm giác không muốn nghe tiếp cuộc trò chuyện này và muốn rời khỏi chỗ ngồi là một dấu hiệu xấu. Một tiếng bíp vang lên trong đầu cô.

Đôi mắt tím của Valletta đảo qua lại.

“Là chuyện gì?”

“Là về Ma tháp chủ.”

“Ma tháp chủ?”

Trước giọng nói chắc nịch của Milrode, Valletta hơi nghiêng đầu để bày tỏ sự tò mò và mở miệng.

“Tên đó làm sao cơ?”

“Gần đây hắn đã tiêu diệt những ngôi làng ở nhiều khu vực khác nhau của Đế quốc giống như cách hắn đã làm với Bá tước Delight.”

Mình biết mà.

Valletta dựa lưng vào ghế và thở dài.

Cô không nghĩ chuyện này lại được tiết lộ như thế này. Cô lắc đầu và liếc sang bên cạnh.

Cô có thể nhìn thấy biểu cảm của Ceylon dưới áo choàng của anh ta. Đánh giá vẻ mặt nhợt nhạt của anh ta, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó khác.

“Chẳng phải gần đây hắn hay đi chơi đâu đó sao? Thường xuyên ra ngoài.”

“…Vâng.”

Cô thở dài trước cuộc trò chuyện hiện ra trong đầu.

“Mình chắc chắn tên kia đã từng nói hắn thường xuyên ra ngoài.”

Nếu là Quilt, anh sẽ nghi ngờ điều đó và phản bác rằng đó hoàn toàn không phải là chủ nhân của anh.

“Vậy ra là tính cách của họ thật khác nhau.”

Valletta nghiêng đầu, thở dài thườn thượt.

Buổi sáng không thoải mái, cơn đau đầu dữ dội, xem ra cơn đau đầu càng ngày càng nặng, cho nên anh đang cảnh cáo cô hãy chuẩn bị tinh thần.

“Thật tử tế.”

Nếu có thể, thà anh cho cô lời cảnh báo cho phép cô thoát khỏi chỗ này ngay bây giờ còn tốt hơn.

“Trong vòng chưa đầy một tuần, bốn ngôi làng lớn nhỏ đều bị phá hủy. Cái chết của tất cả những người dân trong làng đã được xác nhận, và các thi thể được phát hiện trong những tư thế kỳ lạ, thường là các chi bị tách rời.”

Valletta chậm rãi chớp mắt và nghiêng đầu.

Theo cách nào đó thì phá tanh bành vài ngôi làng cũng khá tuyệt vời.

Cô muốn nói chuyện với anh về người mà anh đang nghĩ đến.

Milrode lại mở lời khi cô không phản ứng như anh mong đợi.

“Xâu chuỗi các sự kiện với nhau, thời gian giữa mỗi làng phải ít nhất một tuần.”

“Còn bằng chứng thì sao?”

“Sự việc xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, và hiện trường vụ việc chính là bằng chứng. Trên hết, có một nhân chứng còn sống sót.”

Điều này có chút ngạc nhiên.

Nếu thủ phạm thực sự là Reinhardt, anh ta không đời nào lại không cảm nhận được có người vẫn còn sống.

Đôi mắt tím của Valletta hằn sâu lên vẻ lo lắng.

“Một nhân chứng?”

“Có một đứa trẻ sống sót.”

“Một đứa trẻ?”

“Đúng vậy, đứa trẻ khai rằng người đó bay lơ lửng trên không trung, mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ rực dưới ánh trăng.”

Cô có thể nghe thấy Ceylon đang nuốt lấy hơi thở của mình từ phía sau.

Cô không biết tại sao, nhưng Gillian nhìn chằm chằm vào cô từ trước đó, và Carlon Delphine…

“Mình nghĩ ngài ấy đã biết rồi.”

Trong khi nghe câu chuyện, ánh mắt của ông không có một tia kích động nào. Có lẽ ông đã biết kẻ tình nghi là Reinhardt.

Valletta đảo mắt lần nữa và ngẩng đầu lên.

“Nếu đúng như vậy, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghi ngờ các pháp sư, và Ma tháp chủ Reinhardt.”

Cô nhớ anh đã chặn từng lối ra một. Đôi mắt của Valletta nheo lại.

“Thần hiểu rồi. Nhưng tại sao Điện hạ lại truyền đạt điều này tới thần?”

“Là vì…”

Milrode mím môi như thể xấu hổ, sau đó nắm chặt tay và nâng cằm lên.

“Ta muốn nàng biết sự thật về những người nàng tin tưởng.”

Valletta nhếch mép cười. Cô ấy hiếm khi nghĩ rằng mình sẽ cười, vì vậy cô ấy đã đưa tay lên và che miệng lại.

Đại khái cô có thể đoán được vị Thái tử trước mặt đang nghĩ gì.

“Nếu đây cũng là tính chiếm hữu, thì anh ta có phải là đang chiếm hữu không?”

So với tên đáng ghét kia thì tính chiếm hữu của anh chẳng là gì nên cô không lo lắng đến thế. Đây là lý do tại sao việc giáo dục sớm rất quan trọng.

“Trong thời gian bá tước Delight bị giết, anh ta thậm chí còn cho thần xem tận mắt, vì vậy thần không thể không biết về sự tàn ác của anh ta.”

Milrode mở to mắt trước lời nói của Valletta.

Valletta nhún vai trong khi lặng lẽ nhìn vào ánh mắt run rẩy của anh.

Rõ ràng là Thái tử đang hiểu nhầm gì đó.

“Ngài đừng hiểu lầm ý của thần, không phải thần xem cảnh tượng đó vì thần muốn đâu.”

Cô nhún vai.

“Dù sao thì, nếu đó là mục đích duy nhất của ngài thì thần đã hiểu rồi. Vậy nên, thần nghĩ bây giờ ngài có thể trở về.”

Trước phản ứng dửng dưng ngoài mong đợi của Valletta, Milrode siết chặt tay vịn.

Mu bàn tay anh nổi lên những đường gân, và đôi mắt xanh lam ánh lên vẻ nguy hiểm.

“Còn nữa! Đó chỉ là ý chính. Có điều ta cần nàng giúp đỡ.”

“Cần thần giúp đỡ?”

Cô biết, các giác quan của cô đang cảnh báo về điều gì đó.

Đây có lẽ là chủ đề cô không muốn nhắc đến.

Một tiếng thở dài khác thoát ra từ miệng Valletta.

Không phải cô ghét Milrode, nhưng cơ bản vẫn có chút miễn cưỡng. Cảm giác ấy tương tự như cảm giác khó chịu khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ lấp lánh trong một nơi tối tăm.

Anh rất trong sáng và ngay thẳng nên cô rất ghét lại gần. Dù cô biết rằng anh yêu cô bằng trái tim trong sáng.

“Ừ, có thể nàng đã nghe nói đến rồi, nhưng một số ngôi làng ở phía nam hiện đang lây nhiễm một căn bệnh tên là Lost.”

“À…”

“Nếu ta không nhanh chóng dập tắt căn bệnh, nó sẽ lây lan đi khắp nơi. Tuy nhiên, để chữa được bệnh cần phải có ma dược của nhà giả kim. Chúng ta cần sự giúp đỡ của tiểu thư Valletta.”

Lost. Mấy ngày nay cô đang để ý đến căn bệnh này, nên bây giờ không biểu lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Valletta nheo mắt và chống cằm.

“…Đây cuối cùng mới là ý định thực sự nhỉ.”

Trước giọng nói lẩm bẩm trầm thấp của Valletta, ánh mắt của Gillian và Ceylon, hai người đang ở phía sau cô, hướng về phía Valletta.

Carlon Delphine mở to mắt quan sát tình hình.

“Nhân tiện, có phải Hoàng đế là người đã cung cấp thông tin cho ngài không?”

“Ừ, đúng vậy.”

Milrode nhẹ nhàng trả lời với biểu tình khó hiểu trên gương mặt.

Valletta ngả người ra ghế với vẻ mệt mỏi, đưa ngón trỏ vuốt ve trán.

Chắc chắn chuyện này sẽ cho bọn họ lý do để giam cầm cô và cũng là một cái cớ để gây áp lực lên Ma tháp.

“Mình vẫn không rõ liệu họ đang nhắm tới điều gì.”

Lý do khiến Hoàng đế vừa nhắm vào Ma tháp, vừa muốn sở hữu cô là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK