Milrode cao giọng.
Hoàng đế thở dài nhìn con trai mình, người vừa xông vào thư phòng của ông và tranh cãi rằng cách xử lý như vậy thật vô lý.
Anh luôn nỗ lực từ rất sớm, cố gắng làm tốt mọi thứ để trở thành một người con trai không thiếu sót gì.
Anh đã ngay lập tức có thể đánh bật các hoàng tử khác và trở thành Thái tử bằng chính năng lực của mình.
Vấn đề là anh quá cứng nhắc và suy nghĩ ngay thẳng đến kỳ cục.
Anh là một đứa trẻ chỉ biết tiến về phía trước với công lý và lẽ phải mà không biết mềm dẻo khi cần.
“Đừng quên sự việc đã xảy ra khi gặp Chủ nhân Ma tháp. Con có biết đã tổn thất bao nhiêu linh mục cấp cao không?”
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến Valletta?! Nàng ấy chỉ ở cùng người đàn ông tàn bạo đó…!”
Cộp!
Hoàng đế thô bạo đặt cây bút đang cầm trên tay xuống.
Milrode bối rối và ngậm miệng lại.
“Milrode, khi con muốn một thứ gì đó, con phải biết cách tận dụng sức mạnh của mình. Nếu con nghĩ con có thể đánh bại Chủ nhân Ma tháp bằng cách tuân thủ luật pháp và ý thức về công lý của mình thì con nhầm to rồi.”
“Nhưng…”
“Ta biết con thật lòng thích tiểu thư Delight. Ta chắc chắn nếu người đó ở bên cạnh con suốt đời sẽ rất tốt, và người con đem lòng yêu thương sẽ là Hoàng hậu của con.”
Milrode hít một hơi thật sâu trước những lời xoa dịu của Hoàng đế.
Anh đã từng tưởng tượng như vậy.
Tuy nhiên, Valletta mà anh gặp lại lần này lại lạnh lùng hơn anh mong đợi và thậm chí không có chút gì là chào đón anh.
Điều đó khiến Milrode thêm tổn thương.
Anh cho rằng mình đang chăm lo cho cô rất tốt. Cô chưa bao giờ gọi tên anh, nhưng đã có lúc anh cảm thấy mình đã gần gũi cô hơn một chút.
Vậy mà khi họ gặp lại nhau, cô ấy chỉ có vẻ mặt lo lắng. Một biểu cảm mất mát và không biết phải làm gì.
“Con sẽ trở thành Hoàng đế và khi ấy, không gì mà con không có. May mắn là tuy Bá tước Delight đã chết, nhưng hôn ước vẫn còn hiệu lực. Không có gì mà chúng ta không thể ép buộc.”
“Con… con muốn làm cho Valletta hạnh phúc, con không muốn cưỡng ép nàng ấy.”
Hoàng đế thở dài trước những lời nói gây bực bội của anh. Sao lại bực bội đến thế này?
Anh là người phù hợp để trở thành Hoàng đế, nhưng rõ ràng nếu anh học được sự cứng rắn từ những đứa em của mình thì sẽ hoàn hảo hơn.
“Đứa trẻ đó đã được chính tay Bá tước Delight thuần hóa từ khi còn nhỏ. Cho dù con có tiếp cận cô ta bằng cả trái tim thì con cũng không bao giờ có thể hiểu được cô ta đâu.”
“Là sao?”
“Dù con có trao trái tim mình cho cô ta bao nhiêu lần, cô ta cũng sẽ cắt đứt ngay, và cô ta đã được dạy không được từ chối mọi mệnh lệnh.”
Đôi mắt Hoàng đế rũ xuống. Ông mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Milrode rồi thở dài như đang nhìn một đứa trẻ đáng thương.
“Trong nhiều thế hệ, Chủ nhân Ma tháp luôn được sinh ra mà không có bất kì cảm xúc nào. Đổi lại, họ luôn giữ thái độ bình tĩnh trong mọi tình huống. Đó là bẩm sinh của Chủ nhân Ma tháp.”
“…Đúng vậy, chắc chắn hắn ta không có bất kì cảm giác tội lỗi nào khi đã gây ra những chuyện tàn nhẫn.”
“Đúng thế, hắn ta không có chút đạo đức nào. Còn đứa trẻ kia đã được dạy dỗ ngay từ đầu.”
Milrode nhăn mặt.
Bất kể anh có làm gì hay thân thiện như thế nào, biểu cảm của Valletta không bao giờ thay đổi. Khuôn mặt vô cảm và giọng nói đều đều đã trở thành thương hiệu của cô.
“Tại sao người ta lại làm ra những chuyện tàn ác như vậy…”
“Bởi vì đứa trẻ đó rất tài giỏi. Gillian, nhà giả kim giỏi nhất Hoàng cung có thể điều chế tối đa ba lọ ma dược thượng cấp trong một năm. Nhưng đứa trẻ đó có thể tạo ra hai lọ ma dược thượng cấp mỗi ngày.”
“Ma dược thượng cấp…?”
Đôi mắt xanh đen của Milrode khẽ run lên. Hoàng đế không hề ngập ngừng.
Một đứa trẻ với ý thức công lý tràn trề chỉ cần nhúng chân vào nước bùn một lần là có thể nhận ra rằng bùn không bẩn thỉu và khó chịu như nó nghĩ.
“Đúng vậy, ai lại vứt bỏ một sinh vật đẻ ra vàng như vậy chứ. Chủ nhân Ma tháp chắc chắn cũng đang nhắm đến điều này. Có được đứa trẻ đó trong tay, con sẽ trở nên giàu có ngay tức khắc.”
Hoàng đế mỉm cười nhân hậu, che đi lòng tham của mình.
“Thời điểm người ta nhận ra giá trị của đứa trẻ đó, khi ấy con sẽ không phải người duy nhất đưa tay ra. Chỉ có Hoàng cung mới có thể bảo vệ cô ta khỏi những kẻ tham lam đó.”
Milrode siết chặt tay.
Cô rõ ràng rất bất lực. Vào lần cuối họ gặp nhau, có vẻ như cô ấy đang chịu sự ảnh hưởng của Chủ nhân Ma tháp.
Thậm chí ngay từ trước, cô đã luôn có thân hình gầy nhỏ và bộ dáng mệt mỏi.
“Nếu bỏ mặc cô ta, một người nào đó sẽ nhúng tay vào và bóc lột cô ta suốt quãng đời còn lại. Con không nghĩ nếu bảo vệ cô ta với tư cách là Hoàng hậu sẽ tốt hơn sao?”
“…Nhưng đến mức làm áp phích thì có hơi quá rồi ạ.”
“Đó chỉ là một tấm áp phích tìm người mất tích thôi. Ma tháp đã dán tờ truy nã. Rõ ràng cô ta đã chạy khỏi đó.”
Milrode đưa tay xoa mặt mình một cách thô bạo.
Sẽ thật tốt nếu cô chỉ ở yên một chỗ.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phụ thuộc vào người khác. Cô đã một mình giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn.
Thật đáng tiếc và buồn khi cô không bao giờ bận tâm đến hay thể hiện ra ngoài.
Và thi thoảng, tên nô lệ đã trở thành Chủ nhân Ma tháp kia, sẽ giúp đỡ cô mà không hỏi qua ý kiến của cô.
“…Hắn luôn tỏ ra hống hách.”
Ngay cả khi còn là nô lệ, anh ta cũng rất kì lạ.
Mặc dù anh ta thường hạ thấp mình trước cô, nhưng có cảm giác mối quan hệ của họ luôn theo chiều ngang thứ không theo chiều dọc. (*)
(*) Theo chiều ngang là vị thế ngang nhau, còn chiều dọc là phân cấp bậc, người này có quyền lực cao hơn người kia
“Đừng quên con phải ưu tiên bảo vệ Hoàng thất trước. Sẽ rất khó để tìm ra cô ta nếu cô ta quyết tâm lẩn trốn, nhưng công cuộc tìm kiếm vẫn sẽ tiếp tục.”
“Vâng ạ, con tin người.”
“Ừm.”
Milrode gật đầu và quay lại.
Hoàng đế thở dài khi tiễn vị Thái tử vừa đến gây náo loạn.
Anh là một Thái tử hoàn hảo, thật đáng tiếc khi lại để thiếu sót 5%.
“Ngươi có ở đó không, Gillian?”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Một người đàn ông mặc áo choàng đen từ đâu đó bước ra và cúi xuống.
Hoàng đế nhìn thẳng vào hắn với vẻ mặt hài lòng. Gillian là Hội trưởng Hiệp hội Nhà giả kim trực thuộc Hoàng gia.
“Ngươi cũng nên đi tìm hậu bối của mình đi. Ngươi sẽ nghỉ hưu sớm, vì vậy cần phải tìm một người bù vào chỗ trống ngươi để lại.”
“Rất có thể cô ấy đang được bảo vệ trong thế giới ngầm.”
“Chậc, mấy con chuột nhắt đó… Hoặc có thể cô ta đã tìm cách khác, vì cô ta rất thông minh.”
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt cằm.
Nếu tìm ra cô trước tiên, con trai của ông chắc chắn sẽ mềm lòng.
Không lâu sau, đôi mắt xanh đục ngầu của Hoàng đế lóe lên vẻ thèm thuồng.
“Chúng tôi sẽ tìm ra cô ấy.”
“Chắc chắn rồi, ta rất mong chờ.”
“Vâng, thưa Bệ hạ.”
Sau đó hắn từ từ biến mất trong bóng tối.
***
[Đôi mắt xanh lấp lánh trong bóng tối. Sau ngày hôm đó, cậu bé chỉ có một mong ước là luyện kiếm, nhanh chóng trưởng thành.
Mũi kiếm sắc bén rút ra khỏi bao kiếm và chĩa vào đối thủ bị ánh trăng phản chiếu.
Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng xanh, dâng lên một luồng sát khí cuồng bạo. Một vị khách không mời mà đến nơi anh đang ngồi thiền.
Hắn từ từ xoay người. Reinhardt chớp mắt, quay lưng lại với ánh trăng. Hắn nhận ra tình hình và nở nụ cười. Sự phấn khích của hắn có thể cảm nhận được qua đôi mắt kia.
“Ngươi… đã 7 năm trôi qua rồi sao? Ta đã đặt chân đến đây vào lần đầu tiên khi thức tỉnh, và ngươi vẫn còn sống?”
Reinhardt thấp giọng cười.
“Thật thú vị làm sao, không ngờ ngươi đã lớn đến mức này. Ta đã hoàn toàn quên mất ngươi đấy. Có rất nhiều kẻ cần bị loại bỏ mà. Dù sao thì bây giờ cũng có chút đáng giá. Tên ngươi là gì?”
“Anh sẽ làm gì khi biết tên ta?”
“Những người có giá trị nên có một cái tên. Ta đâu thể gọi ngươi là thằng khốn số 2 được?”
Reinhardt đứng trên không, nhẹ nhàng bước xuống trước mặt cậu bé. Chàng trai nuốt nước bọt khi nhìn người đàn ông với chiếc áo choàng đẹp đẽ bay bổng nhưng lại có vẻ ngoài đầy uy hiếp kia.
“Ngày đó, ta đã thề rằng ta sẽ giết anh.”
Vẻ mặt của Reinhardt lập tức lạnh đi trước lời nói của cậu bé và nhún vai. Mọi hành động của hắn đều rất thanh lịch. Cứ như hắn lớn lên đã có tất cả mọi thứ.
“Tại sao ngươi lại căm hận ta vì ta đã nhân từ giết hết đám người không thể tiếp tục sống bình thường dù có rời khỏi chỗ đó?”
“Một người sinh ra đã có mọi thứ như anh sẽ không bao giờ hiểu được. Rằng những người như vậy vẫn còn khao khát sống!”
“Ahaha…”
“Sức mạnh, năng lực và quyền lực. Mặc dù từ khi sinh ra đã được định là Chủ nhân Ma tháp, nhưng anh đã bao giờ cúi đầu trước người khác chưa?”
Reinhard nhếch mép mỉa mai, cười khúc khích trước những lời lẽ đầy dũng cảm của cậu ta, và bật ra một tiếng cười sảng khoái. Không nói một lời, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, sau đó nhẹ xoay người.
“Vậy, tên của ngươi?”
“Therion. Là Therion Leon!”
“Hừm, hình như có một dinh thự mới mà ta chưa thấy bao giờ. Được, ta quyết định rồi.”
Reinhardt mỉm cười khi nói và búng tay. Thanh kiếm trên tay của Therion bị ăn mòn ngay lập tức như bị rỉ sét, và thấm vào tay của cậu bé.
Bột sắt tan ra thấm vào cánh tay cậu bé như đang khắc một hình xăm. Cậu bé hét lên trước lớp bột sắt xuyên thấu cơ thể. Bột sắt đã tạo nên một dấu vết vào cánh tay của Therion. Một con rắn màu xám cuộn quanh cánh tay của Therion được hình thành.
Reinhardt nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn cậu bé đang rên rỉ vì đau đớn trên sàn đất.
“Ta muốn ngươi cùng vui chơi với ta một lúc, Therion.”
“Đồ khốn…!”
“Có rất nhiều điều ta muốn làm lắm, nhưng hai tay ta đang bận cả rồi. Nhờ có ngươi mà ta muốn nuôi một thứ, và nó đã hoạt động tốt.”
Reinhardt nói một cách mơ hồ và nhẹ nhàng lùi lại.
“Kể từ bây giờ, ngươi chính là thanh kiếm của ta. Hãy cùng nhau hành hạ tất cả những con côn trùng đó ”.
Một giọng nói không thân thiện khẽ thì thầm. Điều cuối cùng Therion nhìn thấy là dư ảnh của người đàn ông xinh đẹp với vẻ mặt hạnh phúc. ]
***
“Ha!”
Valletta bất ngờ tỉnh dậy khỏi chiếc giường êm ái và hít một hơi sâu.
Giường ẩm ướt mồ hôi lạnh. Cô ấy cứng người nhìn trái phải.
“…Ah.”
Trời không còn tối nữa. Bên ngoài cửa sổ là bình minh và cô có thể nhìn thấy mặt trời mọc từ xa.
Đầu ngón tay của Valletta run lên. Cô cúi đầu từ từ trong khi nín thở.
”Một giấc mơ … không, không phải mơ.”
Rõ ràng là khung cảnh trong tiểu thuyết.
“Therion… Leon.”
Bây giờ cô đã nhớ ra. Tên của nam chính trong tiểu thuyết là Therion.
Một ngày nọ, anh nhận ra tài năng của mình và bước vào gia tộc Leon để nhận được sự hỗ trợ, và cô cũng nhớ rằng anh cũng đã được ban họ.
“…Đứa trẻ đó?”
Anh ta có đôi mắt xanh, và Reinhardt cũng nói rằng anh ta có tài năng về kiếm thuật. Và sự kiện đó đã xảy ra khi anh bị nhốt trong phòng Giáo huấn. Tất cả các điều kiện phù hợp hoàn hảo.
“Haha…”
Cô nghĩ rằng điều đó ít nhất sẽ làm phân tán sự quan tâm của Reinhardt dành cho cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô có một thứ ở bên cạnh khiến anh quan tâm đến.