“Tôi đón sinh nhật lần thứ 20 trước khi cha mất. Sao thế?”
Carlon Delphine im lặng trong giây lát. Rồi một lúc sau, ông lại mở miệng.
“…Ta nghĩ có một nơi mà cô có thể ở lại.”
Có rất nhiều vấn đề khi gửi một người chưa thích nghi với cuộc sống xã hội. Cô ấy có vẻ am hiểu về phép xã giao, nhưng chỉ có vậy mà thôi. Cô không có những kiến thức cần thiết trong cuộc sống.
“Tiểu thư Valletta, hãy đến địa chỉ mà ta đưa cho cô. Ta sẽ chuẩn bị để cô vào ở. Người cố vấn cho cô cũng sẽ có mặt ở đó.”
“Tôi hiểu rồi. Còn về lịch giao thuốc?”
“..Cô sẽ tìm ra khi cô đến đó.”
Valletta ngay lập tức gật đầu. Sau cuộc nói chuyện, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình mà không có bất kỳ sự hối tiếc nào. Vì thỏa thuận đã đạt được, không có gì phải hối tiếc.
“Ta sẽ thông báo về chi tiết và cách thức hoạt động của Nhà giả kim khi cô đến dinh thự.”
“Vâng. Vậy thì, xin thứ lỗi, Công tước.”
“Ta nghe nói bây giờ cô không có nơi nào để ở vô thời hạn. Còn rất nhiều phòng, cô có thể đến một chỗ và nghỉ ngơi trong ngày ”.
Ánh mắt sắc bén của Valletta hướng về Carlon Delphine sau khi cô nghe thấy lời mời của ông ấy. Valletta nhìn ông với đôi mắt vô cảm, một nụ cười hiện trên môi trong giây lát trước khi mở miệng.
Lạnh lùng nhưng lịch sự.
“Không, không sao đâu.”
Với những lời đó, Valletta rời khỏi phòng mà không một chút do dự.
Carlon Delphine ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào những món đồ đắt tiền mà Valletta để lại trên bàn.
Chỉ cần bán đống này đi là sẽ có đủ tiền để mua một ngôi nhà phù hợp và sống thoải mái đến cuối đời.
‘Giờ nghĩ lại thì, mình đã không hỏi.’
Tại sao cô ấy muốn bán ma dược và ý định của cô là gì. Công tước Carlon Delphine thở dài.
Một đứa trẻ lớn lên mà không biết gì, dường như đã coi một lời mời thành dấu hiệu của sự thù địch.
“Là những gì Bá tước Delight làm đã khiến cô bé thành ra như vậy.”
Ông ta hẳn đã bị tiền tài và danh vọng làm mờ mắt, và không nhận thức được những gì mình đã làm.
Ông đứng dậy và buộc những thứ Valletta bỏ lại vào một tấm vải.
Valletta không hề tỏ ra thương hại hay tử tế với đứa trẻ mà cô đã mang theo. Chỉ có trách nhiệm.
Cuối cùng ông thừa nhận rằng mình có cảm giác như đang nói chuyện với một con búp bê, vì cô không có cảm xúc gì. Và Carlon Delphine rất không hài lòng sau khi nhận ra sự thật này.
***
“Ta sẽ trở lại nhà trọ.”
“Vâng.”
“Nếu nhóc đang gặp khó khăn thì không cần phải đi theo ta đâu.”
“Em không sao!”
Cơ thể của Therion run lên. Cậu nắm chặt tay và lắc đầu nguầy nguậy. Cô không định vứt bỏ cậu, nhưng khuôn mặt cậu tràn đầy lo lắng.
Valletta cắn môi, cô định giải thích rằng mình chỉ rời đi một lát và sẽ quay trở lại.
Cô không tự tin với khả năng thuyết phục của mình, nhưng cô hoàn toàn không biết làm cách nào để thoát khỏi đứa trẻ có đôi mắt như cún con.
‘Cứ như thằng bé sẽ bị giết vậy.’
Giống như cách Bá tước Delight đã tiêu diệt mọi thứ mà cô gắn bó. Cô chắc chắn mình biết cách nói chuyện mà không làm tổn thương người khác, nhưng bây giờ cô thậm chí còn không nhớ nổi.
Reinhardt thờ ơ với điều đó, và cô cũng không mấy quan tâm.
‘Cha mình đã chết rồi…’
Ông ta sẽ không thể tước đi những gì cô đang có được nữa. Valletta nghĩ vậy, và nhìn thấy đứa trẻ đang loay hoay giữ lấy áo choàng và đưa tay còn lại ra.
“Nhóc có muốn ta nắm tay nhóc không?”
Trước lời đề nghị của Valletta, khuôn mặt thằng bé ngay lập tức rạng rỡ, như tỏa ra hào quang. Therion chớp đôi mắt xanh và vội vàng gật đầu khi cậu nắm lấy tay Valletta.
Valletta nhìn thằng bé khi cậu gào lên đáp lại lời cô.
Thằng bé nắm chặt tay cô. Nắm chặt đến mức cô cảm thấy hơi đau.
“Chúng ta đi thôi.”
“Vâng!”
Ngay khi Valletta mở cửa vào nhà trọ, cô như ngưng thở trong giây lát. Sự hiện diện và mùi hương quen thuộc đã kích thích khứu giác của cô.
Bây giờ chắc chắn đã là tối muộn…
“Xin chào Chủ nhân. Người có khỏe không?”
Cô không nhận ra tên đáng ghét kia đang ngồi bên cửa sổ và tận hưởng ánh trăng tràn ngập. Tuy không phải ban ngày nhưng lại sáng đến lóa mắt.
Therion nắm tay cô, bám chặt vào sau chân Valletta vì giật mình do giọng nói của người kia.
“Tại sao Chủ nhân lại chạy trốn? Trái tim mỏng manh của tôi tổn thương lắm đó.”
“Điên thật…”
Valletta thậm chí không thèm giấu những câu chửi thề tuôn ra trong tình cảnh này.
“Anh đã hết kiên nhẫn rồi à?”
Reinhardt mở to mắt trước những lời cô nói, và phá lên cười.
Valletta cau mày nhìn bờ vai đang rung lên của anh ta như thể đây là điều rất buồn cười.
“Trong suốt thời gian không gặp nhau, lời nói của Chủ nhân đã khắc nghiệt hơn rồi.”
“Ta không nghĩ đây là lúc để bàn về khoảng thời gian chúng ta không gặp nhau.”
“Tôi không có ý đó. Tôi cũng muốn cho Chủ nhân thêm một chút thời gian…”
Reinhardt ngẩng đầu với cái nhìn phóng đại và thở dài một hơi. Anh nhảy khỏi cửa sổ và bước đến gần cô.
Khi Valletta ra hiệu cho đứa trẻ đi ngủ, thằng bé gật đầu và bỏ đi. Reinhardt thậm chí không nhìn thằng bé.
“Người nô lệ đáng thương này cần Chủ nhân.”
Anh đến gần khiến cô nín thở, anh dang tay và ôm lấy Valletta. Anh hít một hơi thật sâu và vùi đầu vào gáy cô, chắc hẳn có chuyện gì đó đang làm phiền anh.
Valletta bị ôm bởi vòng tay của anh, nhíu mày. Người cô cứng đờ ra như gỗ và không phản ứng gì.
“Ta đã nói rõ rất nhiều lần, ta không phải chủ nhân của anh.”
“…Vậy thú cưng thì sao?”
“Ta chưa bao giờ nuôi thứ gì to lớn và đáng sợ như anh.”
“Thật lạnh lùng.”
“Tránh ra.”
Reinhardt thở dài, nhưng anh lặng lẽ lùi lại.
Dù có sốt ruột đến đâu, Valletta cũng không bao giờ nghĩ rằng ngày này lại đến sớm như vậy. Anh ta không đến tìm cô ngay nên cô nghĩ mình có thể nghỉ ngơi một lúc.
“Chủ nhân, người có thấy Hoàng tộc đang dán một tấm áp phích cho ‘Valletta Delight’ không?”
“Ta thấy một tấm tìm người mất tích. Cả áp phích truy nã của anh nữa.”
Khi Valletta chỉ ra điều đó, lông mày của Reinhardt nhướng lên. Ngay cả với nụ cười ngọt ngào có thể làm băng tan chảy kia, Valletta chỉ cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Một tên đầu vàng già yếu đã treo thưởng lên Chủ nhân vô tội của tôi.”
Anh vờ như không nghe thấy những gì cô nói và tự nhiên nói chuyện.
Khoan đã. Vậy là Hoàng đế cũng không thể ngồi yên…
“…Anh đã làm gì Thái tử?”
“Ôi trời, người không tin tưởng tôi sao.”
Ngay cả với nhận xét ranh mãnh của anh, Valletta cũng không che giấu sự nghi ngờ của mình. Sau đó má của Reinhardt hơi phồng lên.
“Tôi chỉ có tội là dạy dỗ đám tay chân của chúng một chút thôi mà. Tôi không giết ai cũng không làm ai bị thương, tất cả bọn chúng vẫn còn nguyên vẹn.”
Đây thực sự là hành động hiếm thấy ở Reinhardt. Chắc chắn sẽ không ai hiểu tại sao không giết bất cứ ai lại đòi hỏi anh phải kiên nhẫn nhiều như vậy.
Nhưng…
“Chủ nhân nên biết. Tôi đã cố gắng nhiều đến thế nào.”
Vị Chủ nhân đáng yêu trước mặt anh sẽ hiểu thôi.
“Vì vậy nên, hãy khen tôi đi, Chủ nhân.”
“Cuối cùng thì cổ ta vẫn bị treo thưởng, vậy nỗ lực của anh có ích gì?”
Hiện tại, cô ở trên tấm áp phích mất tích, nhưng ai biết được khi nào tiền thưởng sẽ nhân lên.
“Ừm…”
Sau khi Valletta chỉ ra điều đó, Reinhardt cuối cùng cũng nghẹn lại. Anh tiếc nuối nhìn xuống tay cô, nhưng anh không hỏi thêm.
Ánh mắt của Valletta bắt gặp Reinhardt trong không khí. Khi mắt họ chạm nhau, theo phản xạ, mắt Reinhardt tan chảy và cong thành hình trăng khuyết.
“Nếu đó là những gì anh muốn nói thì quay về đi.”
“Chủ nhân, người không tò mò tại sao tôi lại tìm thấy người à?”
“Nếu đã quyết tâm thì không gì là không thể.”
“…”
Reinhardt hơi mở to mắt rồi từ từ cụp xuống.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh, vẻ mặt của Valletta trở nên chua xót. Cô không biết cái quái gì lại khiến anh hạnh phúc như vậy.
‘Ở bên nhau đã lâu nhưng mình lại không hiểu được tâm trạng của anh ta.’
Môi Reinhardt vẽ một đường vòng cung mềm mại với cảm giác hài lòng.
“Sẽ thật tuyệt biết bao nếu chủ nhân chỉ là một con búp bê hay viên ngọc quý.”
“…Anh đang nói gì vậy?”
Đáp lại câu hỏi của Valletta, anh đưa tay lên và cẩn thận đặt lên má cô.
Bàn tay ấm áp của Reinhardt bị bỏng bởi làn da tương đối lạnh của Valletta.
“Như vậy thì tôi có thể hoàn toàn sở hữu người.”
Một viên ngọc sẽ không đi lung tung cũng như không di chuyển, hoàn toàn thuộc về anh. Reinhardt mím môi và cẩn thận bỏ tay ra.
Anh sẽ không phải lo lắng rằng nó sẽ bị hủy hoại, phá vỡ, hay ánh mắt của cô sẽ biến mất.
“…Ta đã nói rồi, nếu anh định giết ta thì hãy làm ngay nếu không muốn tổn thương. Đừng thương hại ta như vậy.”
Reinhardt nghiêng đầu.
“Tôi cũng đã nói rồi mà, Chủ nhân. Nếu tôi có ý muốn giết người thì ngày hôm đó tôi đã ra tay rồi.”
“Được, nếu anh không định giết ta thì mau đi đi. Ta đang rất đau đầu vì mấy ngày vừa qua không được ngủ đủ giấc.”
Anh vẫn nhìn cô và khẽ siết chặt tay mình. Cơ thể của Valletta lơ lửng và đáp xuống vòng tay của Reinhardt.
Cô không biết sức mạnh trong cơ thể anh đến từ đâu, nhưng biểu cảm của anh không hề thay đổi, anh đặt Valletta xuống giường trong khi đỡ hông và lưng cô. Đôi lông mày của Valletta nhíu lại khi cô cảm nhận được lưng mình đặt lên chiếc giường êm ái.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Đây là ma thuật tôi thường dùng với Chủ nhân.”
Anh nhẹ nhàng xoa trán cô bằng ngón tay cái.
“Anh…”
“Chúc ngủ ngon, Chủ nhân.”
Sau lời chúc ấy, tâm trí Valletta càng lúc càng trôi xa.