Vầng trăng khuyết trên bầu trời xanh soi sáng ngôi làng chết chóc. Tất cả những gì còn sót lại trong làng là những con người đã mất đi toàn bộ sự sống và một màu đen hiện diện cho cái chết.
Reinhardt rảo bước vào vùng đất chết chóc.
“Đây là nơi đầu tiên?”
Sự quạnh quẽ vắng vẻ bao phủ từ lối vào, càng vào sâu mùi máu càng kích thích khứu giác của anh. Sự tò mò hiện lên trong đôi mắt đỏ rực của Reinhardt.
Đây là một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà san sát nhau. Ở đây vẫn còn chút dấu hiệu của sự sống, các thi thể đã được thu gom và chất thành đống ở một nơi nhưng không được dọn dẹp sạch sẽ. Tất nhiên, các thi thể có hình thù khác nhau. Reinhardt nghiêng đầu cẩn thận quan sát các thi thể.
“Dù là do ma pháp hay độc dược thì cũng rất kì lạ.”
Thông thường, những thi thể do ma pháp và giả kim thuật gây nên sẽ rất giống nhau. Nếu họ chết vì bị cắt ra thành từng mảnh, trên cơ thể sẽ có dấu vết cắt, và nếu chết vì bị xé xác, trên thi thể cũng sẽ có dấu vết. Mỗi thi thể đều sẽ có một nguyên nhân tử vong nhất quán.
Tuy nhiên, một vài người trong số này đã bị xé toạc tứ chi, còn một số người khác thì bị phân mảnh như bị ai đó cắt bằng dao.
“Ngoài ra.”
Anh nhìn xung quanh.
“Lạ thật đấy.”
Các thi thể tất nhiên sẽ thu hút vài loài sinh vật sống. Những con vật ngửi thấy mùi thối rữa và máu tanh sẽ xông đến xâu xé thi thể. Tuy nhiên, những thi thể ở đây đều đã bị phân hủy phần lớn nhưng lại không có lấy một con chuột xuất hiện. Trong tầm mắt thậm chí còn không xuất hiện dù chỉ là một con kiến nhỏ.
Reinhardt đi về phía những thi thể, không chút nôn nao hay sợ hãi, cứ như thể ngôi làng hoang tàn đầy những xác chết chưa được chôn cất này vẫn chưa đủ đáng sợ. Anh búng nhẹ ngón tay. Một số thi thể bay lên cao.
Âm thanh búng tay lần nữa lại vang lên, tất cả thi thể nằm lại trên sàn đất. Reinhardt không do dự bước vào giữa núi xác chết và dùng mũi chân chạm nhẹ vào chúng.
“Có thối rữa.”
Nhưng lại sao không có một sinh vật sống nào xuất hiện? Theo bản chất tự nhiên, động vật phát triển về bản năng hơn lý trí. Nếu chúng cảm thấy có sự đe dọa mạnh hơn mình, theo bản năng chúng sẽ trốn tránh, và nếu điều đó là nguy hiểm, thường chúng sẽ không thể đánh hơi được. Con người có thể nhận thức được những thảm họa thiên nhiên mà họ không thể cảm nhận được và chạy trốn trước khi thảm họa ấy xảy ra, và thậm chí có những sinh vật biển phải bỏ chạy vào đất liền khi có triều cường hoặc bão đến.
Nói cách khác, không có loài nào có khả năng sinh tồn tốt hơn động vật.
Thay vì tính toán trong đầu, tìm tòi và dự đoán bằng khoa học, anh cứ tự nhiên cảm nhận và nhận ra.
Reinhardt cúi xuống, nắm nhẹ cổ áo một trong những thi thể và đưa lên ngang tầm mắt. Nhãn cầu thối rữa rơi xuống đất và nứt ra. Giòi bọ xuất hiện bên trong thi thể vỡ vụn.
“Toàn những thứ vô tri.”
Đó là lý do bọn họ không thể cảm nhận được nguy hiểm và không có khả năng đối phó với thiên tai sắp xảy đến. Nói cách khác, có một lý do chứng minh tại sao trong làng không tồn tại bất kì sinh vật nào khác mặc dù xác chết đang phân hủy như tự nhiên và giòi bọ đang sinh sản.
“Mình nên kiểm tra ngôi làng.”
Reinhardt ném nhẹ cái xác xuống đất. Cổ của cái xác khi tiếp đất bị gãy và trở nên kì quái. Reinhardt vô cảm dùng chân đạp nhẹ thi thể trên nền đất. Hay nói đúng hơn là anh cố tình đá nó.
Rrrrrrrrr!
Reinhardt nhanh chóng quay lại trước âm thanh lạ phát ra sau lưng. Anh mở to đôi mắt ngạc nhiên hiếm có khi tò mò nhìn vào giữa đôi mắt mệt mỏi của mình.
“…Hahaha!”
Một tiếng cười bật ra khỏi miệng anh.
“Cái gì đây?”
Reinhardt bật cười như đang phát điên. Anh đứng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
Grừưư, grừ-
Những xác chết đang uốn éo và di chuyển. Nói chính xác hơn, đó là tất cả các cơ bị hỏng khi cố gắng gượng dậy. Các khớp bị cong vênh, xương cổ bị cong và nhô cao lên một cách kỳ dị. Tay và chân của họ buông thõng trước mặt, và cả lưỡi thì lộ ra ngoài. Một ánh nhìn kỳ lạ hiện lên trong đôi mắt đỏ của Reinhardt.
“Là kẻ điên nào bày ra trò cười này đây nhỉ…”
Anh lấy tay che miệng như vừa gặp được chuyện vô lý.
Hầu hết các xác sống di chuyển một cách co giật, mặc dù đã bị giòi bọ đục khoét mắt và nội tạng.
“Ồ…”
Grừưưư!
Hai cánh tay duỗi thẳng và bước đi không vững vàng như một đứa trẻ mới bắt đầu tập đi. Tuy nhiên, chúng bắt đầu đánh hơi và quay về một chỗ.
“Arghhhh…!”
Tất cả đều quay về phía Reinhardt và hét lên. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một thứ như vậy.
“Làm sao có thể?”
Chắc chắn đây không phải do bất kì loại ma pháp nào. Trong tầm mắt cũng không hề xuất hiện vòng tròn ma thuật hay ánh sáng đặc trưng khi kích hoạt vòng tròn ma thuật. Đồng thời anh cũng không cảm nhận được chút sức mạnh nào. Anh tự hỏi tại sao đống thi thể kia lại có thể tự di chuyển.
Tuy nhiên, chúng rất chậm và Reinhardt có thể kéo dài khoảng cách an toàn chỉ bằng cách lùi lại một vài bước nhẹ. Tuy nhiên, dù anh có chạy đến đâu, chúng cũng nhanh chóng bám theo anh.
“Gràoooo….!”
“Thật kì lạ.”
Reinhardt chạm nhẹ lên tay trái. Anh túm cổ một trong số chúng bằng ma pháp cường hóa cơ bắp. Nó không có cử động gì mặc dù cổ bị bóp chặt đến nỗi các cơ đã lộ ra ngoài. Và nó cũng không biểu lộ sự đau khổ hay khóc than.
Nó tiếp tục vươn tay và cố gắng tóm lấy Reinhardt. Mặt khác, nó há miệng làm động tác cắn theo một chu kì. Hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lạch cạch.
“Mày muốn ăn thịt tao à?”
Reinhardt có thể thấy cử chỉ của nó muốn đến gần anh hơn và cố gắng cắn đứt cổ anh.
“Mày không thấy đau nhưng lại thấy đói?”
Reinhardt lầm bầm và dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt cổ nó. Cánh tay cường tráng bóp nhẹ vào cổ xác sống.
Rắc. Âm thanh tàn nhẫn vang lên, cổ nó nghẹo sang một góc 90 độ. Reinhardt thả nó xuống đất.
Không như vẻ ngoài của mình, sức tấn công của nó rất yếu ớt.
Tuy nhiên, nó không thông minh cũng không sợ hãi. Chỉ còn lại bản năng, vì con người đã bị biến đổi thành một con thú. Bất kể loại sợ hãi nào hiện ra trước mặt nó, con quái vật sẽ không rút lui.
“Gràoo….!”
Reinhardt tròn mắt ngạc nhiên. Thứ mà anh tưởng mình vừa giết chết bắt đầu tự động nâng thắt lưng của mình lên bằng cách tạo áp lực lên chân. Cánh tay nó vốn đang treo sau lưng anh lại đưa về phía trước khi cơ thể đang gượng dậy. Cổ của nó vẫn còn ở tư thế bị gãy.
Reinhardt nhẹ nhàng lùi lại.
“Graaa!!!”
Cùng lúc đó, thứ kia hét lên và nhảy đến chỗ anh. Reinhardt nhìn thứ đang chạy về phía mình và khẽ búng tay.
Cánh tay phải của cái xác bay lên và nổ tung. Nó bay đi thật xa, những xác sống khác bắt đầu vồ đến da thịt của xác sống đang rơi xuống đất. Cú va chạm của cánh tay bay lơ lửng trên không khiến xác sống nhất thời nao núng, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
Thứ đó lại lao đến chỗ Reinhardt với cánh tay cụt đang chảy máu. Tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn rất nhiều, tựa hồ như đang tức giận.
Reinhardt nghẹt thở.
“Đây là…”
Tách! Anh vừa lẩm bẩm vừa búng ngón tay. Ngọn lửa bùng cháy từ chân rồi nhanh chóng lan tỏa khắp người của thứ kia.
Dù bị ngọn lửa bao trùm, thứ đó vẫn vồ đến Reinhardt với cái miệng há to, như thể không cảm nhận được đau đớn.
“…”
Reinhardt nhíu mày. Thứ kia vẫn còn sống được mười phút sau khi bốc cháy, sau đó cuối cùng cũng ngừng di chuyển và từ từ gục xuống sau khi phần tóc bị đốt trụi hoàn toàn và cơ thể chuyển thành màu đen như than.
“Đúng là rắc rối.”
Reinhardt thì thầm.