Reinhardt mở to mắt trước những lời anh nghe được thay vì câu trả lời cho câu hỏi của anh. Vai anh rung nhẹ và anh kêu lên một tiếng, rồi gục đầu vào vai cô và phá lên cười.
“Anh nặng quá.”
“Chủ nhân.”
Theo tiếng gọi của Reinhardt, Valletta đảo mắt nhìn anh.
Bởi vì anh vẫn còn dựa vào người cô nên cô không thể tùy tiện di chuyển. Môi của Reinhardt ghé sát vào mũi cô.
Đôi mắt anh cong thành hình trăng khuyết như đang muốn quyến rũ cô.
Valletta nắm lấy vai Reinhardt và đẩy anh ra.
Cú đẩy không mạnh nhưng Reinhardt đã lùi về phía sau.
“Người có thấy đói không?”
“Anh định ở đây trong bao lâu?”
“Đây là phòng của tôi mà, chủ nhân.”
Reinhardt nhún vai. Khi anh ta khua tay, một cái bàn nổi lên.
Anh búng tay một lần nữa và lần này bàn ăn đã đầy ắp thức ăn.
Mùi thơm ngọt ngào của thức ăn như đang kích thích khứu giác của người ta.
“…Phòng của anh là sao?”
“À. Nói đúng hơn thì, đây là phòng của tôi và chủ nhân.”
Anh xoay quanh Valletta và nói một cách rạng rỡ.
“Anh điên rồi à?”
“Chủ nhân rất biết cách khen ngợi tôi.”
Nhìn nụ cười thân thiện của Reinhardt, Valletta nhăn mặt.
Ta có thể nói gì thêm với một người coi việc bị gọi là người điên là một lời khen? Nhìn khuôn mặt méo mó và nghiêm túc của Valletta, Reinhardt cười.
“Lần trước tôi không nói với người sao, Chủ nhân?”
“…”
“Chủ nhân là người duy nhất dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt tôi.”
Không như những người khác, ban đầu người ta sẽ mỉm cười rồi sau đó biểu hiện của họ sẽ chuyển dần sang sợ hãi vì lí do nào đó, còn Valletta là người duy nhất không tránh nhìn Reinhardt với đôi mắt như vậy.
Cô ấy cau mày với vẻ mặt che giấu những gì cô ấy đang nghĩ.
“Thôi nào, mau ăn đi, chủ nhân.”
“Ta không phải chủ nhân của anh.”
“…Valletta.”
Cơ thể Valletta cứng lại trước cái tên bật ra từ đầu lưỡi của Reinhardt.
Cách phát âm kỳ lạ đến mức dựng cả tóc gáy.
“Nếu tôi gọi như vậy thì chủ nhân có gọi tên tôi không?”
“…Cho ta một căn phòng khác.”
“Không còn phòng trống.”
Reinhardt cười toe toét và nhún vai.
Có nghĩa là trong tòa tháp cao 100 tầng này không còn nơi nào để cô có thể ở?
Valletta nhíu mày. Reinhardt nhún vai và ngồi đối diện với cô.
“Còn phòng chứa đồ?”
“À, phòng đó đầy rồi.”
“Anh…”
“Đừng lo, tôi sẽ không giết người đâu.”
“…Không phải vậy.”
Không, có vẻ như ngoài việc giết cô thì anh sẽ làm nhiều điều khác.
Ngay lúc đó lông mày cô nhíu lại, một luồng sáng xuất hiện phía sau và khuôn mặt của Reinhardt đồng thời cũng biến sắc.
“Gì thế? Ta đã nói là không được làm phiền ta rồi mà.”
Đó là Ceylon và Quilt, hai tay sai thân cận nhất của hắn. Họ dường như cũng đã nghe chuyện từ những người khác.
‘Hai người này chắc hẳn cũng được phép vào phòng Bầu trời.’
Hai người họ nhìn Valletta một lúc trước khi cúi đầu.
“Xin thứ lỗi, thưa Chúa quân. Tôi nghĩ ngài nên xuống xem thử tình hình.”
“Ngươi không thấy chúng ta đang dùng bữa hay sao?”
“Pháp sư mà chúng ta gửi đến Hoàng cung đã trở lại cùng với lời nhắn. Chúa quân, vấn đề này cần có ngài xác nhận.”
“Xin lỗi chủ nhân. Đành để người ăn một mình vậy. Các ngươi không nên làm phiền một con chó đang ăn chứ. Đm, tôi thấy chúng coi tôi còn không bằng con chó nữa. Tôi cần phải giáo dục lại chúng.”
(P/s: Ý anh Rein chắc là anh nghĩ mình bị coi thường ko bằng một con chó, vì ngay cả con chó đang ăn cũng ko ai dám làm phiền do sợ bị cắn)
Reinhardt vừa nói vừa cười và biến mất cùng với Ceylon và Quilt.
“…Anh ta không đùa. Anh ta đang thực sự tức giận.”
Nếu đã thề thốt thì điều đó có nghĩa là tâm trạng của anh ta đang rất tệ. Trong suốt 10 năm ở cạnh nhau, số lần anh ta thề thốt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
‘…Sao cũng được.’
Valletta đoán cả Ma tháp sẽ biến thành một biển máu, nhưng cô không quan tâm.
Ngay từ đầu, chuyện này không phải là chuyện có thể ngăn cản được dù cho cô có cố gắng can thiệp vào.
Cô thản nhiên bắt đầu bữa ăn của mình trước khi thức ăn trước mặt cô trở nên nguội lạnh. Đó là một bữa ăn yên tĩnh.
***
Ở một góc nhìn khác, có một nhóm pháp sư. Reinhardt chậm rãi nhìn lướt qua đám đông.
Một pháp sư mặc áo choàng trắng được trang trí công phu với những đường thêu vàng đang đứng ở trung tâm.
Hắn ta rõ ràng là pháp sư được cử tới Hoàng cung.
“Rất vui được gặp ngài, thưa Chúa-”
“Ngươi không biết rằng mình không nên đụng vào mấy con chó khi chúng đang ăn à?”
“Vâng…?”
Melial, pháp sư được phái đến Hoàng gia, đang chào hỏi thì ngây người trước lời lẽ châm chọc mà hắn ta nghe được.
Bởi vì hắn không chắc chắn về những gì mình vừa nghe.
“Nhưng, ta có phải một con chó không? Hay ta còn thấp hèn hơn cả loài vật ấy?”
Reinhardt cười hỏi với gương mặt xinh đẹp.
Melial quay đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, bất chấp những chuyển động rõ ràng từ môi của người đàn ông trước mặt.
Tuy nhiên, nơi phát ra giọng nói ấy rõ ràng là ở trước mặt hắn ta. Mọi người nhìn chằm chằm vào Reinhardt với vẻ mặt sững sờ.
Một người từ trên trời rơi xuống có bộ dạng như thế này sao?
Melial có suy nghĩ hỗn hào khi đứng trước mặt chủ nhân Ma tháp.
“Lưỡi của ngươi biến đi đâu rồi? Không trả lời được à. Theo như ta nhớ thì, một pháp sư tuy đã được phái đến Hoàng cung nhưng vẫn là thành viên của Ma tháp nhỉ, hay là ta đã nhầm?”
Reinhardt đột nhiên tiến đến gần hắn, mỉm cười trước mũi Melial và nói.
Mặt Melial đỏ bừng vì giọng nói ngọt ngào và khuôn mặt xinh đẹp kia.
“À, không. Tôi xin lỗi.”
Melial vội vàng cúi đầu trả lời.
Hắn thực sự cảm thấy có lỗi với bản thân, và hắn cúi đầu không phải vì nghĩ như vậy, mà là vì hắn không thể trực tiếp nhìn vào mắt Reinhardt.
Bá tước Delight có một nhân cách lệch lạc và còn là kẻ tham lam, nhưng ông ta lại có con mắt thẩm mỹ tuyệt vời. Ông ta thậm chí còn sáng suốt hơn khi mua bán rất nhiều nô lệ xinh đẹp.
Mặc dù Reinhardt khi đó còn là một cậu bé, đã phải lăn lộn trên chiến trường vì gia cảnh nghèo khó, nhưng vẻ đẹp của anh vẫn lọt vào mắt xanh của Bá tước Delight.
Ngày trước là như vậy, còn bây giờ thì sao?
Mái tóc bạch kim của anh ấy lấp lánh trong bộ y phục chỉnh tề.
Đôi mắt đỏ lạ thường và đuôi mắt cong thành hình nửa trăng khuyết như đang cám dỗ người khác.
Và khóe môi khẽ nhếch lên cũng đủ khiến một người đàn ông như Melial mất hồn trong giây lát. Tuy nhiên, hắn không thể tin rằng mình đang bị nguyền rủa bởi chính cái miệng đó.
Chính vì thế, Melial không muốn tin rằng mỹ nam trước mặt mình lại thốt ra những lời thô tục như vậy.
“Vậy thì…”
Reinhardt phát ngán với lời xin lỗi của Melial và nhìn quanh hội trường.
Có rất nhiều người đến đó để xác nhận rằng có một sứ giả từ Hoàng cung đã đến đây.
Tất cả đều là pháp sư vì họ đều mặc áo choàng. Reinhardt cười toe toét khi anh có thể thấy rõ họ đang nghĩ gì.
“Trông ta nực cười lắm đúng không?”
Reinhardt hỏi kèm theo một nụ cười.
Nếu Valletta nhìn thấy nụ cười này, cô sẽ cho rằng nó rất nguy hiểm và cố thoát khỏi hội trường nhanh nhất có thể, hệt như thủ lĩnh của một bầy khỉ.
Thật không may, không một ai trong Ma tháp biết về điều này.