Lúc ấy, cô để ý đến bàn tay đang bị thương. Cô từ từ đứng dậy và tiến lên một bước. Rất may cho cô là vết thương không lớn và không bị nhiễm trùng. Cô bị cắt khá sâu, nhưng không đau lắm và cô luôn trong tình trạng căng như dây đàn nên vết thương không quá nặng.
‘Vẫn còn lâu mới đến nửa đêm.’
Valletta thở dài.
Bị hạn chế trong căn phòng này có hơi khó chịu. Therion chơi đùa đến mệt mỏi và lăn ra ngủ cùng với một cuốn sách đang nằm úp trên giường. Khi cô đến gần hơn và nhìn thằng bé, tên cuốn sách đập vào mắt cô.
Valletta nhịn cười khi đọc tựa đề của cuốn sách. [Học thuyết và nguồn gốc của Chúa].
Nếu quan sát kỹ, giá sách chứa đầy sách liên quan đến thần học.
Valletta gãi đầu vì xấu hổ. Mặc dù cô ấy không có nhiều kiến thức về chuyện học hành của thằng bé, nhưng cuốn sách này có vẻ quá khó đối với nó.
Nhìn thấy một vài trang sách được lật ra, có vẻ như thằng bé đã rất nỗ lực để đọc.
Cô đặt cuốn sách xuống bàn, chống cằm và chậm rãi đọc. Đối với một đứa trẻ, cô không chắc, nhưng đây có thể là một cách tiêu khiển.
Cô tò mò mở cuốn sách.
‘…Chẳng thú vị chút nào.’
Và trong vòng chưa đầy mười phút, cô gấp sách lại với vẻ mặt thất vọng.
Cô đọc đi đọc lại những dòng chữ đập vào mắt mình, nhưng chỉ có thế.
Học thuyết và nguồn gốc của Chúa… Cô không tin vào Chúa trời, vì vậy đây không phải lựa chọn tốt cho cô.
‘Từ giờ đến nửa đêm mình nên làm gì đây?’
Chẳng có gì để làm cả. Trời đã tối và cô không muốn dạo chợ. Khi đang cân nhắc về những suy nghĩ của mình, cô thở dài và mở cuốn sách ra một lần nữa.
Hai mươi phút trước khi đến nửa đêm, Therion thức dậy. Như thể cảm nhận được ánh mắt của Valletta đang nhìn mình, Therion ngẩng đầu lên để bắt gặp ánh mắt của cô, rồi lại cúi đầu ngạc nhiên.
“Sao nhóc lại tránh ánh mắt của ta?”
“…Người không thấy khó chịu sao? Đôi mắt của em rất kinh tởm.”
“Thật ư?”
Valletta chống cằm và nhìn lại đứa trẻ. Thằng bé có những phẩm chất của một pháp sư, nhưng cho dù cô có nhìn nó theo cách gì đi chăng nữa, cô cũng không biết mình phải cảm thấy khó chịu vì điều gì.
‘Có phải là nhờ vào anh ta không?’
Những người bình thường cảm thấy miễn cưỡng khi nhìn một pháp sư… Dù cách nhìn của cô đối với thằng bé ra sao thì cô cũng không có cảm giác đó.
Nghĩ lại thì, bản thân Reinhardt cũng miễn cưỡng làm những gì mình sẽ làm trong tương lai, nhưng cô chưa bao giờ thực sự cảm thấy khó chịu hay ghét bỏ khi nhìn vào mắt anh.
Tuy nhiên, nếu người khác cảm thấy như vậy, bạn không thể tránh khỏi việc phải cúi đầu trước người khác cho đến khi bạn có đủ sức bảo vệ chính mình.
“Vậy thì nhóc không thể làm gì.”
Cô không an ủi đứa trẻ hay nói thêm gì khác.
Nhận thức được thực tế là quan trọng. Đó là hành vi tự bảo vệ của đứa trẻ. Biết cúi mình trước người khác là điều cần thiết để có thể sống sót trên thế giới này, là sự khôn ngoan để trưởng thành hơn và là kim chỉ nam để tiến về phía trước trên con đường đúng đắn.
Reinhardt và Valletta cũng như vậy.
Cả hai người đều quỳ xuống và cúi đầu trước quyền lực không thể chống lại. Đó là cách họ có thể tồn tại và đứng ở vị trí tương ứng của mình.
Vì vậy, cô không nghĩ rằng việc lùi lại một vài bước là điều xấu.
Chỉ vì muốn có đặc ân ở hiện tại có nghĩa là sẽ khiến cả tương lai về sau trở nên đen tối và u ám.
“A, đến lúc rồi. Ta có một cuộc hẹn vào lúc nửa đêm. Nhóc có muốn ở lại trong phòng không? Ta nghĩ mình sẽ quay về vào sáng mai.”
Trước lời nói của Valletta, Therion mở to mắt, và anh lắc đầu nguầy nguậy. Đôi mắt xanh của thằng ngay lập tức trở nên ướt đẫm hơi nước, nhưng nó không khóc.
Valletta gật đầu và nhìn thằng bé lắc đầu.
“Vậy thì chuẩn bị đi. Đi thôi.”
“Vâng!”
Therion đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi vào phòng tắm.
Valletta chống cằm nhìn đứa trẻ đi quanh căn phòng hẹp.
‘Mong rằng Reinhardt sẽ sớm gặp được nam chính.’
Có lẽ Reinhardt quan tâm cô vì anh thấy cô là một người đặc biệt.
Họ đã ở bên nhau một thời gian dài nên anh có thể cảm thấy chán ghét cô, nhưng nam chính cũng là một nhân vật mà Reinhardt sẽ quan tâm đến. Theo như cô nhớ, trong truyện có một cảnh mà nam chính đối mắt với Reinhardt và tỏ thái độ giận dữ trước anh ta.
Ít nhất nó sẽ chuyển hướng sự quan tâm của anh sang nam chính ở một mức độ nào đó.
Một cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu cô khi cô chớp mắt và chậm rãi gõ cằm mình.
[Đôi mắt của Reinhardt đầy vẻ chán nản, tự tay giết từng tù nhân trong ‘Phòng Giáo huấn’.
Những ngọn giáo băng sắc nhọn của hắn đã tàn sát những ‘con búp bê’ bị giam cầm.
Họ thậm chí còn không bỏ chạy, vì họ đã mất đi các giác quan và bản ngã của mình do thứ ma túy khủng khiếp. Họ thậm chí còn không phản ứng với cái chết. Đôi khi, những người mới bị nhốt vào phòng Giáo huấn hét lên.
Tuy nhiên, ngay cả khi họ có thể thoát ra ngoài, họ sẽ khó có thể sống như người bình thường. Bởi vì ma túy lan ra khắp nơi như một làn sương mù dày đặc muốn hủy hoại con người họ.
Vì vậy, cuộc tàn sát này có thể gọi là sự thương xót của một mỹ nam.
“Dừng lại!”
Reinhardt mở to mắt khi nghe thấy giọng nói non nớt phát ra từ phòng Giáo huấn.
Sau khi tàn sát khoảng một nửa số người trong phòng, hắn dừng lại và đi đến nơi phát ra tiếng nói.
Đôi mắt đỏ ánh lên tia nguy hiểm trong bóng tối và đầy hứng thú.
“Thằng nhóc này…”
Reinhardt nhìn đứa trẻ và thở dài.
“Không thể giết.”
Hắn lẩm bẩm, phớt lờ đứa trẻ như thể hắn chưa nhìn thấy nó.
Người đàn ông không mất đi vẻ đẹp của mình ngay cả trong bóng tối đáng sợ ngập tràn ma túy, búng ngón tay của mình một lần.
Cùng lúc đó, mùi máu bắt đầu bốc ra từ mọi hướng. Hắn đã giết tất cả những người còn lại trong phòng Giáo huấn
Ngoại trừ đứa trẻ trước mặt.
Máu của vô số người hòa vào nhau, tạo thành một vũng máu khổng lồ.
Nhìn xuống đứa trẻ thân dính đầy máu của những người cùng trại giam, Reinhardt mỉm cười, giống như thiên thần giáng thế.
“Chuyện này sẽ thú vị lắm đây.”
“…Ngươi.”
“Nếu muốn trả thù, ngươi phải mạnh mẽ lên. Vì ngươi rất có tố chất.”
Reinhardt chọc vào má đứa trẻ và quay đi.
Hắn biến mất cùng vòng tròn ma thuật phát sáng.
Giữa những vết máu đỏ tươi loang lổ khắp nơi, chỉ có đôi mắt xanh biếc của đứa trẻ đang run lên vì tức giận do không thể chịu nổi và bùng cháy như ngọn lửa xanh.]
Valletta cau mày khi nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Reinhardt và nam chính.
Những khung cảnh trong tiểu thuyết đôi khi hiện lên trong tâm trí cô. Tuy nhiên, mỗi lần cô cố gắng nhớ lại, nó sẽ không xuất hiện.
‘…Nhưng tại sao Reinhardt lại nói rằng không thể giết anh ta?’
Sau khi nhớ ra nội dung, cô đã hiểu rõ.
Reinhardt trong ký ức mơ hồ của cô không quan tâm đến việc cứu người, câu ‘Không thể bị giết’ là đúng theo nghĩa đen. Nếu anh nói không thể giết, có nghĩa là anh thực sự không thể giết họ.
‘Tại sao nhỉ?’
Valletta nheo mắt.
“Valletta, em đã sẵn sàng rồi.”
“À, được.”
Khi cô đang suy nghĩ sâu xa, Therion đến gần cô và nói. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt khiến người ta khó có thể tin được đây lại là đứa trẻ cùng phòng Giáo huấn. Đáng ngạc nhiên là tâm lí thằng bé rất vững vàng, Valletta nghĩ.
“Đi nào.”
Valletta mặc áo choàng và đi xuống cầu thang.
Gần nửa đêm, nhà hàng của quán trọ đông nghịt người say xỉn. Như sợ hãi mùi rượu, đứa trẻ căng thẳng nắm lấy vạt áo của Valletta và siết chặt.
“Gì đây, thằng nhóc này đến từ đâu vậy? Hehe…”
“Nhóc à, nhóc với mẹ xuống đây để dùng bữa à?”
Một người đàn ông say xỉn loạng choạng tiến về phía Valletta. Đồng tử của Therion run lên không biết phải làm gì. Rồi nó nắm chặt tay lại và nhìn vào mắt Valletta.
“Con có biết mẹ con không nên đến đây vào buổi tối không?”
Người đàn ông không thể chào hỏi lại, lời nói vấp váp với hơi thở nồng nặc mùi rượu. Vầng trán Valletta cau lại theo phản xạ.
Đó là phản ứng sinh lý vì người đàn ông trước mặt khiến cô khó chịu.
Đương nhiên, ánh mắt của Valletta không đặt ở chỗ người đàn ông trước mặt mà là trên quầy bar.
‘Gì cơ, người đó không có ở đây?’
Quầy bar trống không. Nếu ông hẹn 12 giờ đến nói chuyện nhưng không có mặt thì tôi phải nói chuyện với ai?
Cô liếc trái phải như thể không nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình. May mắn thay, nhân viên pha chế quen thuộc đã đến.
Valletta thả lỏng đôi lông mày, cảm thấy nhẹ nhõm.
“À, ra là vậy.”
“Vâng? Đúng vậy.”
Valletta và đứa trẻ đi ngang qua người đàn ông như thể không nhìn thấy hắn ta.
Người đàn ông bị bỏ qua cứng đơ người, những vị khách đang theo dõi tình huống này cũng bật cười.
“Hahahahahahaha! Hề hước quá!”
“Thằng đó đúng là thảm hại.”
“Câm miệng! Này!”
Valletta không để ý đến tiếng ồn ào phía sau, sải bước tiến về chỗ nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế tiến lại gần như đã nhìn thấy cô từ trước, không có dấu hiệu ngạc nhiên. Mặc dù ông ta đã nhìn về phía sau cô với vẻ không đồng tình.
“Đệt. Con điếm kia, mày đang bơ tao đấy à?”
Người đàn ông thô bạo nắm lấy vai Valletta và xoay người cô lại.
Mãi cho đến khi bàn tay dày của người đàn ông chạm vào vai Valletta, cô mới ngẩng đầu lên.
Cô nhìn quanh và liếc nhìn người đàn ông say xỉn, rồi cúi đầu nhìn Therion.
“Tôi?”
Khi cô vừa hỏi vừa chỉ tay vào mình, Therion ngay lập tức gật đầu