”Woa, làm mình nổi cả da gà.”
Valletta ôm tay, lắc đầu. Cô không biết làm thế nào mà một suy nghĩ thoáng qua trong đầu lại có thể mang đến cho cô một cảm giác ớn lạnh như vậy. Cô nhanh chóng về phòng và vùi mình vào trong chăn. Đôi mắt nhắm nghiền của cô tựa vào tấm vải mềm. Khi cô tỉnh dậy, bóng tối đang dần buông xuống.
”Nghĩ lại thì, lẽ ra mình nên điều chế thuốc cho cậu ta…”
Không cần phải gọi bác sĩ. Thực ra, đây là một cơ hội tốt để thử nghiệm, vì khả năng này không phải là thứ quen thuộc với cô, kể cả sau khi được tái sinh.
”Mình không nghĩ Bá tước sẽ ngồi yên đâu.”
Sau một lúc cân nhắc, cô ngáp và rời giường. Cô đến gần bàn làm việc. Một bên chứa đầy các loại thảo mộc khác nhau trong chai thủy tinh trong suốt thay vì sách.
Những chiếc lọ thủy tinh có ghi những công thức phức tạp. Chúng là một trong những vật phẩm được bảo quản, một loại công thức mà các nhà giả kim thuật đã sử dụng. Cô lấy các loại thảo mộc ra khỏi một số lọ và đổ vào một lọ rỗng khác. Sau đó, cô ấy lấy tờ giấy ra và bắt đầu viết công thức.
”Tại sao mình phải làm tất cả những điều này…,” cô nghĩ, nhưng tay cô vẫn tiếp tục viết công thức phức tạp mà không do dự. Valletta thở dài thườn thượt khi nhìn vào công thức giả kim thuật được viết giống như một vòng tròn ma thuật mà không có bất kỳ dấu ngắt quãng nào trên tờ giấy.
“Chiết xuất.”
Đôi mắt của Valletta bắt đầu sáng lên, môi cô ấy run lên như đang ra lệnh. Một vòng tròn ma thuật trắng tinh xuất hiện trên đôi mắt tím như thể nó được khắc thẳng lên mắt cô. Chẳng mấy chốc, năng lượng vô hình thoát ra khỏi ngón tay cô bắt đầu thấm vào công thức giả kim được viết trên tờ giấy. Công thức phát sáng một màu tím đậm khi nó hấp thụ sức mạnh của cô ấy.
Giả kim thuật chính là một tài năng bẩm sinh. Những nhà giả kim được sinh ra với khả năng lắng nghe thực vật sử dụng khả năng đó để thu thập các loại thảo mộc tươi tốt nhất, để tạo ra loại thuốc tốt nhất. Tài năng của mỗi nhà giả kim đều có phần khác nhau, nhưng lọ thuốc của một bậc thầy giả kim thuật được cho là có khả năng tái tạo một cánh tay bị đứt lìa hoặc cứu một người đang cận kề cái chết. Tất nhiên, đối với các nhà giả kim thì điều này là rất hiếm. Nhưng hầu hết các nhà giả kim có thể chữa lành vết thương trong một ngày, còn lâu thì sẽ mất hàng tháng.
Điều khiến họ trở nên độc đáo là họ có một vòng tròn ma thuật cổ đại trong mắt. Không ai biết họ đã tạo ra công thức bằng cách nào, nhưng có một số lượng cực kỳ thấp những người có vòng tròn ma thuật trong mắt trên toàn thế giới. Loại thuốc họ tạo ra sẽ tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào khác. Một số pháp sư đã bắt chước nó và tạo ra một thứ gọi là “ma dược” bắt đầu lan rộng khắp thế giới.
Tuy nhiên, cuối cùng, đó chỉ là đồ giả và không thể so sánh với ma dược của nhà giả kim thật. Nhiều năm trôi qua, số lượng các nhà giả kim giảm đi đáng kể. Bây giờ, có chưa đến hai mươi nhà giả kim được đăng ký chính thức trong toàn bộ đế chế. Những lọ ma dược được tạo ra bởi những nhà giả kim thuật đó rất hiếm và có giá trị, và phần lớn chúng thuộc về Hoàng gia. Vì theo lẽ tự nhiên, tất cả ma dược đều thuộc sở hữu của Hoàng gia.
Valletta sinh ra trong gia đình bá tước Delight. Cô là một nhà giả kim mới có tố chất để trở thành một bậc thầy. Mặc dù đoạn này không có trong tiểu thuyết.
Trên thực tế, cô đang nghi ngờ về việc liệu mình có thực sự đang ở trong một cuốn tiểu thuyết hay không. Valletta ban đầu là một cô gái cô độc, bị Bá tước Delight đối xử lạnh nhạt. Vì vậy, cô quay sang hợp tác với Reinhardt và giúp anh ta trả thù.
Tuy nhiên, bây giờ khi đã là Valletta, cô ấy đã khác. Cô không chỉ được sinh ra với sức mạnh của thuật giả kim, mà cô còn có một khả năng khác không thể nói với mọi người. Trong quá khứ, Valletta được Bá tước Delight bảo vệ quá mức, đến mức cô không thể bước một bước nào ra khỏi nhà nếu không có sự cho phép của ông.
Tuy nhiên, cô biết rất rõ rằng sự bảo bọc thái quá của ông không phải xuất phát từ tình yêu. Đối với Bá tước Delight, Valletta là một thương phẩm rất có giá trị. Có giá trị cao đến mức ông sẽ sử dụng dòng máu giả kim của cô như một cái cớ để tạo mối liên hệ với hoàng tộc. Trên thực tế, Bá tước Delight đã trở nên khá thân thiết với hoàng đế sau khi ông được nhà giả kim của hoàng gia đảm bảo về giá trị của Valletta.
Valletta tưởng rằng sức mạnh mà cô có đã thay đổi mọi thứ một cách đáng kể. tuy nhiên, cốt truyện vẫn được giữ nguyên. Và đó là sự xuất hiện của Reinhardt. Bá tước Delight đã đưa Reinhardt làm nô lệ ngay cả khi đó. Ông nghĩ rằng khuôn mặt xinh đẹp của anh có thể sẽ hữu dụng vào một ngày nào đó. Đó là vẻ đẹp của Reinhardt.
Trong tiểu thuyết, Bá tước Delight không giao Reinhardt cho Valletta, nhưng việc anh ta là “nô lệ” vẫn không thay đổi.
Ánh sáng tím tràn ngập căn phòng từ từ mờ đi. Cái lọ chứa đầy thảo mộc bằng cách nào đó đã chuyển sang một chất lỏng màu hồng nhạt. Công thức giả kim thuật mà cô ấy đã viết trên giấy không còn nhìn thấy nữa. Nó đã biến mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là một tờ giấy trống không có công thức.
Cô vò nát tờ giấy và ném vào sọt rác, để lại trong phòng một lọ chất lỏng màu hồng.
Trước khi cô kịp nhận ra, bầu trời đã nhá nhem tối và ngôi biệt thự vắng lặng như chết.
”Mình không muốn gặp mặt cậu ta chút nào…”
Cô hy vọng rằng cậu vẫn đang ngủ. Cô xoay nắm cửa, yêu cầu cô phải với hết sức vươn lên trên, và cánh cửa mở ra. Valletta cẩn thận thò đầu qua khe cửa.
Mọi vật đều yên lặng. Valletta thở dài và đi vào trong. Cô không nhìn thấy đôi mắt đỏ của anh, vì vậy cô không cảm thấy sợ như mình nghĩ.
”Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.”
Cậu còn đang ngủ say, nên khi Valletta tháo băng, Reinhardt không mở mắt. Cô nhanh chóng gỡ nó ra và cẩn thận đổ chất lỏng màu hồng mà cô đã làm lên vết thương. Sau đó, trong nháy mắt, vết thương của cậu bắt đầu lành lại. Việc chữa lành vết thương sẽ hiệu quả hơn nếu cậu ấy uống, nhưng cô không thể mở miệng cậu ta và đổ nó vào.
”Thế này là ổn rồi.”
Sau khi được điều trị thích hợp, Valletta lặng lẽ rời khỏi phòng, và mí mắt của Reinhardt từ từ mở ra. Đôi mắt đỏ đầy âm u đó phát sáng trong bóng tối, chúng chuyển động chậm rãi.
“…Không thể tin được cô ấy là một nhà giả kim. Vậy tin đồn là sự thật?”
Reinhardt thì thào với ánh mắt lạnh lùng, không giống với vẻ ngoài ban ngày của anh. Trước khi thức tỉnh, các pháp sư phải nhường nhịn con người cho đến khi họ được thức tỉnh. Đôi mắt ma thuật độc đáo của phù thủy dường như luôn khiến người bình thường ghê tởm. Có lẽ đó là lý do tại sao các pháp sư có cảm giác thù địch hơn bình thường đối với người thường.
Thường thì, người ta được sinh ra trong những gia đình tốt đẹp hoặc có cha mẹ tốt, kèm theo đó là phẩm chất của một pháp sư, nhưng Reinhardt thì khác. Anh ta sinh ra trong một gia đình tồi tệ nhất và bị bán với giá thấp vì sự kỳ dị của mình. Là một nô lệ chiến tranh, anh phải cầm kiếm trên chiến trường đầy xa lạ. Anh biết rằng anh sẽ trở thành một pháp sư. Người sẽ trở thành vua của Ma tháp được sinh ra với tất cả kiến thức về ma thuật. Và minh chứng cho điều này, Reinhardt hoàn toàn có thể sử dụng ma thuật trừ ma thuật cấp cao, không giống như những pháp sư trước khi thức tỉnh hoàn toàn không thể sử dụng ma thuật.
Reinhardt đoán rằng đó là do anh không thể áp chế tất cả sức mạnh ma thuật của mình. Trong khi đó, anh đã bị đâm bằng một thanh kiếm và bị một con người ngu ngốc đưa đến đây. Và anh được đưa đến đây sau khi trải qua một câu thần chú khủng khiếp với một phong ấn khắc vào trái tim mình.
“Điều này sẽ rất hữu ích…”
Reinhardt nhỏ giọng lẩm bẩm. Anh biết mình có thể tận dụng lợi thế về ngoại hình mà mình có. Anh biết cách trở nên tử tế bằng cách chấp nhận lòng tốt của người khác. Đó là một phương pháp mà anh nghĩ ra khi sống trong thế giới bẩn thỉu.
Một phương pháp sinh tồn.
Một nụ cười nở trên môi. Nụ cười rất đẹp khiến bất cứ ai cũng bị mê hoặc. Anh đã quyết định luôn nở nụ cười trên môi cho đến khi anh ấy lớn hơn nữa. Ít nhất, thà quỳ ở đây gọi một cô gái ngây thơ là \”chủ nhân\” còn hơn lang thang lạc lõng bên ngoài.
Reinhardt liếc nhìn vai mình, nơi vết sẹo đã hoàn toàn biến mất, và từ từ nhắm mắt lại. Anh biết ma dược của nhà giả kim thật tuyệt vời. Anh không từ chối cơn buồn ngủ đang trào dâng vì biết rằng ngủ là cách tốt nhất để chữa lành vết thương cho cơ thể và tâm trí.
Đêm khuya, một cậu bé và một cô bé nằm ngủ ngon giấc trong phòng riêng của mình.
***
“Valletta Delight!”
Valletta rùng mình trước tiếng hét vang như sấm khiến tim cô như muốn rớt xuống đất. Nhận ra chủ nhân của giọng nói, cô từ từ mở mắt. Cô chớp mắt nhìn bóng hình màu đen.
Cô nhìn lên Bá tước Delight, người đã xông vào phòng cô mà không có sự cho phép và đang nhìn xuống cô với ánh mắt nghiêm khắc.
Việc ông ta là cha cô không quan trọng, nhưng việc xông vào phòng người khác mà không được sự cho phép thì không đúng đắn chút nào.
Valletta ngồi dậy trên giường, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ. Bá tước Delight không giấu giếm ánh mắt thất vọng khi kín đáo nhìn Valletta.
“Vâng, thưa cha.”
“Con đã sử dụng thuật giả kim để giúp thằng nhãi kia?”
“Vâng, bởi vì cậu ấy sẽ chết nếu con bỏ mặc cậu ấy.”
Bá tước Delight tiến đến trong nháy mắt và dùng một tay túm lấy cổ áo Valletta, thô bạo nhấc bổng cô lên. Cơ thể gầy gò của cô bé chín tuổi lắc lư trong không trung như một con búp bê bằng rơm.