“…Không thể tin được, không ngờ lại diễn biến kịch tính như vậy. Tôi đoán bọn họ rất thích vở kịch này.”
Valletta thì thầm. Công tước Leon ở bên cạnh chỉ nhìn mà không nói gì.
“Ngài Valletta, các Sokor là đồng loại của ngài đang quằn quại trong đau đớn, ngài thấy sao?”
“À.”
Ánh mắt của Valletta chuyển sang đống đổ nát.
Trong cảnh tượng khủng khiếp đó, có những người la hét và khóc trong đau đớn khi họ ôm thi hài của người đồng nghiệp đã khuất trên tay.
“…”
Tại sao người ta lại buồn khi cái chết là điều không thể tránh khỏi trong một thảm kịch vừa diễn ra? Thế giới đâu có thay đổi gì khi họ khóc.
Người chết sẽ không thể sống lại, và để thương tiếc cho cái chết của những người cô không quen biết, cô không tự tin rằng mình có thể chân thành khóc thương cho họ. Nếu vậy thì, không làm gì cả mới là điều đúng đắn nhất nhỉ?
Có nên nói dối rằng cô thấy rất buồn và tiếc cho cái chết của họ không?
“…Con hổ trắng.”
Vào lúc đó, Valletta mở to mắt khi nghe thấy một giọng nói nhỏ từ phía sau.
Khuôn mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó từ từ thay đổi. Valletta nhanh chóng liếc về phía những người đang kêu la.
“Không có.”
Mắt cô không chớp một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi chớp dần. Valletta hít một hơi thật sâu rồi nhíu mày.
“Ngươi, ngươi có thể tìm con hổ trắng đó không?”
Valletta vội vàng hỏi, hướng ánh mắt về phía Ceylon.
“…Ma pháp của tôi không đủ chính xác để tìm kiếm sinh vật nhỏ như vậy.”
“Cô đã bị trừng phạt…”
Người giúp việc ngồi dưới đất với cánh tay không còn nguyên vẹn, lẩm bẩm trong nước mắt.
“Bởi vì cô là người duy nhất không hề hấn gì và thờ ơ trước sự đau khổ của người khác…! Một quý tộc sống trong hạnh phúc nào có hiểu được nỗi đau khổ của người thường!”
Valletta lặng lẽ chớp mắt trước lời nhận xét ác ý.
“Dù sao thì tai nạn cũng đã xảy ra.”
Cô không thể thay đổi theo cách có lợi cho bản thân. Nếu cô làm những điều vô nghĩa, cô sẽ là một trở ngại. Nghĩ đến đây, cô từ từ tiến về phía đống đổ nát.
Các Hiệp sĩ Hoàng gia bất ngờ xuất hiện và Gillian, người ở trong số họ, có vẻ rất bận rộn giải quyết tình hình.
“Con định đi đâu?”
“Tìm con hổ trắng.”
Valletta nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Công tước Leon.
Không phải là không có cách tìm, chỉ là có chút mạo hiểm. Mặc dù bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy trốn nếu cô bị bắt.
“Đó là món quà của mình.”
Hơn bất cứ điều gì, cô không cảm thấy vui vẻ khi nghe rằng nó đã bị chôn vùi.
“Nguy hiểm lắm.”
“Vâng, nhưng Công tước Leon, ngài không cần phải bận tâm đến tôi nữa.”
“Dù sao thì Carlon Delphine cũng chán ghét tôi rồi.”
Ông ấy hẳn đã giữ khoảng cách trước phản ứng bất thường của cô.
Có phải do ông ấy mặc dù đã cố gắng để làm ai đó thay đổi, nhưng người đó vẫn không thay đổi chút nào?
“A, ngươi đây rồi.”
Khi nói chuyện với Ceylon, cô ấy sải bước về phía đống đổ nát của tòa nhà.
Sau khi kiểm tra cấu trúc của tòa nhà, Valletta đi về phía có phòng của mình.
“Jin.”
Vút, một cơn gió mát thổi bay bụi mù mịt xung quanh cô.
<Gì vậy…>
“Nhỏ lại đi. Nhỏ hơn đi. Ngươi có thể nhỏ thêm nữa không?”
<…>
Hình dáng của Jin ngay lập tức trở nên nhỏ bé như lòng bàn tay cô. Con diều hâu to lớn nhanh chóng biến thành diều hâu nhỏ như thú nuôi.
Valletta nghiêng người nói với nó.
“Ta muốn ngươi vào đó tìm một con hổ trắng. Nó là con vật nhỏ, màu trắng như tuyết, kích thước bằng chừng này. Hãy kín đáo nhất có thể. Và ngay cả khi nó đã chết, hãy mang xác về đây cho ta. Túi của ta cũng đang để trong phòng đó, hãy mang theo cái túi đó ra ngoài.”
<…E hèm, tên pháp sư kia đâu rồi?>
“Không có ở đây.”
<Vậy lần này ngươi phải trả giá.>
“Ta sẽ cho ngươi máu của ta.”
Cô nhẹ đưa ngón út dính máu về phía Jin.
Jin dùng mỏ mổ máu để hấp thụ. Đôi mắt của Jin ánh lên ánh sáng xanh lục, mát lạnh và lấp lánh.
<Được, ta sẽ giúp ngươi.>
Con diều hâu to bằng nắm tay nhanh chóng biến thành một cơn lốc, biến mất qua khe hở trong đống đổ nát của tòa nhà.
Valletta cẩn thận cúi xuống ngồi. Sẽ thật tốt nếu nó còn sống, nhưng nếu nó đã chết…
“Gwang!”
Cô nhún vai trước âm thanh của tiếng kêu trong đầu.
“Có hơi buồn một chút.”
Nó là con vật cưng đầu tiên mà cô có. Tất nhiên, cô đã nghĩ đến việc trả lại nó sau.
Vút.
Gió từ bên dưới thổi ra. Sau đó, bùm! Một thứ gì đó xuất hiện trong vụ nổ nhỏ. Cơn lốc là Jin mang những thứ cô yêu cầu đến vòng tay của cô và ngay lập tức biến mất.
Valletta cảm nhận được bộ lông mềm mại trên tay mình, nhanh chóng hạ mắt xuống. Cô đưa tai lại gần mặt con thú.
Tiếng xì xì. Có thể nghe thấy tiếng thở khàn khàn. May mắn thay, chú hổ con vẫn còn sống sót. Mặc dù hai chân trước của nó bị trẹo, và cơ thể màu trắng của nó nhuốm máu tươi.
Valletta thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận ôm con hổ bằng một tay và nhấc chiếc túi lên. Cô rút ra từ trong túi lọ ma dược cao cấp cô đã điều chế lần trước nhưng Carlon Delphine đã từ chối.
Cô loạng choạng bước xuống khỏi đống đổ nát của tòa nhà. Valletta không dừng bước và mở nắp lọ ma dược.
Màu hồng nhạt của ma dược thể hiện độ tinh khiết cao hơn so với những lọ ma dược mà cô đã từng điều chế.
Valletta đổ lên khắp thân con hổ. Một nửa đổ trên cơ thể của hổ con và một nửa rơi xuống đất và quần áo của cô.
Cô tỏ ra thờ ơ với sự thật rằng nếu có người nhìn thấy, họ sẽ rất ngạc nhiên. Cô để lại chừng một ngụm rồi đổ vào miệng con hổ trắng.
Trong khi bận rộn thao tác, cô đã đến gần tòa nhà.
Gwang…
Tiếng kêu thật yếu ớt, nhưng con hổ trắng chắc chắn đang khóc.
Dường như nó vẫn còn sống. Nhìn con hổ tuyết dụi đầu vào cổ tay mình, như đang tìm hơi ấm, nụ cười nhàn nhạt tự nhiên nở trên môi Valletta.
Đôi mắt của Công tước Leon và Carlon Delphine hơi mở to đầy ngạc nhiên khi quan sát từ xa.
Cô tiến một bước về phía Carlon Delphine.
Những vết thương trên cơ thể con hổ trắng đang dần lành lại. Nếu nó nghỉ ngơi tốt trong một hoặc hai ngày, nó sẽ hoàn toàn khỏe lại.
“Nếu thấy nguy hiểm thì nên chạy đi chứ.”
Gwang…
“Không phải lúc nào cũng có người đến cứu mày khi mày cần. Mày phải biết tự đứng lên khi gặp khó khăn.”
Cô nhỏ giọng khuyên nhủ hổ con. Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú hổ trắng.
Giọng cô đủ lớn để Carlon Delphine và Công tước Leon có thể nghe được.
“Không phải ai cũng dễ dãi với mày chỉ vì mày nhỏ con và mít ướt.”
Gwang…
“Nhưng mày đã gặp tao, nên tao sẽ chăm sóc mày một thời gian. Cứ từ từ lớn lên cũng không sao. Từng bước từng bước mà trưởng thành thôi.”
Gwang!
“Suốt thời gian qua tao chưa nghĩ ra cái tên nào…”
Bởi vì cô biết rõ có đặt tên cũng vô ích. Cô đã rất cố gắng để cam kết sẽ không làm ra bất cứ điều gì. Cô cố gắng mở lòng với người khác. Tuy nhiên, không thể nào buông tha cho người đã đi vào trái tim cô.
Gwang?
“Tên là “nhóc con” có được không?”
Con thú không có phản ứng gì ngay.
Người bạn nhỏ ngày thường rất hay gầm gừ bỗng trở nên yên lặng.
Có chuyện gì sao? Valletta nheo mắt nhìn con hổ trắng. Con hổ nhìn lại cô, rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Valletta… Nó…”
Valletta ngẩng đầu lên trước giọng nói mình nghe thấy. Ceylon đứng phía sau cô như đang chờ đợi.
“A, ngài Công tước. Tôi rất mừng vì ngài không bị thương nặng. Tuy không khác biệt là bao, nhưng tôi mới nhận được chiếc vòng này. Trước tiên, bỏ chuyện đó sang một bên đi, tôi đã vượt qua rồi, phải không?”
Valletta vừa nói vừa nở một nụ cười, giữ khoảng cách phù hợp.
Đôi mắt Carlon Delphine ngạc nhiên trước những lời đầy bất ngờ này.
“Cái gì?”
“Ngài hãy cho tôi biết thời gian và địa điểm hoàn thành việc khắc thuật giả kim, tôi sẽ tự đi tìm.”
“…Đợi đã. Con đang nói cái quái gì vậy?”
Carlon Delphine giơ tay lên để ngắt lời cô và hỏi. Valletta khẽ thở dài và đảo mắt.
“Aha, tôi nghĩ dinh thự thành ra nông nỗi này đều là do tôi và tên đáng ghét kia. Xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”
“Không phải vậy đâu…”
“Ngoài ra, tôi biết lối suy nghĩ của mình cũng không bình thường, nên tôi không nghĩ mình có thể ở yên một chỗ.”
“…”
Carlon Delphine có cảm giác như muốn tắt thở. Công tước Leon thì trông như người ngoài cuộc.
Cô nhìn hai người họ rồi khẽ nhún vai.
“Xin đừng làm vẻ mặt như vậy. Dù sao thì tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ có thể có một cuộc sống bình thường sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Tôi sẽ học tập nhiều hơn và có lẽ tôi sẽ ổn thôi.”
“Không phải vậy, ta xin lỗi. Chỉ vì ta quá mệt mỏi trước cú sốc vừa rồi…”
“Tôi không biết ngài nghĩ gì khi nhìn thấy tôi, nhưng ngài nói đúng. Cho dù người khác có gặp phải chuyện gì, tôi cũng không thấy buồn. Thật không may, tôi…”
Một bóng đen xuất hiện từ phía sau. Nghe âm thanh phát ra từ bộ giáp, đó có lẽ là một thành viên của hội Hiệp sĩ.
Việc có hiệp sĩ đến gặp cô trong tình cảnh này không phải là một dấu hiệu tốt lành gì.
“Mình thấy lo quá.”
Ngay lúc ấy cô chỉ muốn chạy trốn.
“Tiểu thư Valletta Delight.”
“Gia tộc Delight đã bị diệt vong.”
Không ngạc nhiên, cô nhẹ nhàng đáp lại giọng nói đang tìm kiếm cô và quay lại.
Hiệp sĩ vũ trang trước cô ấy tràn đầy tăm tối.
“Miễn là huyết thống của gia tộc vẫn còn, về nguyên tắc, gia tộc ấy vẫn còn tồn tại.”
“Được rồi, ta đang mệt nên hãy vào thẳng vấn đề chính được không?”
Bất chấp giọng nói thờ ơ, khô khan của Valletta, hiệp sĩ trước mặt cô thậm chí không thèm để tâm tới. Ngược lại, ánh mắt cứng rắn của hắn lại hướng thẳng lên.