“Vâng, đã lâu rồi tôi không mặc như thế này nên có chút khó chịu.”
Valletta đứng trước gương và nhìn lại chính mình. Chiếc váy không có nhiều dây buộc nên không rườm rà.
Tuy nhiên, cô cảm thấy không thoải mái khi di chuyển trong chiếc váy như thể đó là sự từ chối đến từ tâm lý.
“À, tôi quên đưa cho ngài thứ này.”
Valletta lấy ba lọ ma dược cao cấp trên bàn và đưa cho Carlon Delphine.
Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên gương mặt Carlon Delphine.
“Đây là gì?”
“Đây là tiền trả cho ngài vì đã mua đồ cho tôi. Và cho cả phí sinh hoạt ở đây nữa. Lúc nãy tôi định đưa ngài nhưng tên đáng ghét đó lại xuất hiện nên tôi lơ đễnh không đưa được.”
Hôm đó, Reinhardt ngồi cạnh cô và dùng bữa xong với một nụ cười, rồi lại biến mất như một cơn gió. Anh ta xuất hiện theo ý thích và cô không biết liệu anh ta có đưa cô đi không.
“Có vẻ như hiện tại anh ta chưa có ý định đưa mình về Ma tháp.”
Cuối cùng, anh chỉ biến mất mà không nói cho cô biết có chuyện gì đã xảy ra.
Valletta lắc đầu để loại bỏ những suy nghĩ về Reinhardt, chải tóc và nhìn lại Carlon Delphine.
“Tôi không có tiền mặt nên thay bằng thứ này. Như vậy có ổn không?”
“…Khoản thanh toán?”
Vẻ mặt của Carlon Delphine tối sầm lại khi ông thì thầm.
“Vâng, nếu không đủ thì xin ngài cứ nói cho tôi biết. Vì tôi không biết cái giá chính xác là bao nhiêu.”
Thấy Valletta bình tĩnh nói như vậy, Carlon Delphine phá lên cười.
Ông nghĩ mình đang đối xử tốt với cô nhưng cô lại đang tính giá lên mọi thứ.
Ông cảm thấy như bị ai đó dùng búa đập vào đầu.
“Và hôm nay là ngày cuối cùng trong tháng để hoàn thành những gì đã đề cập trong khế ước, vì vậy tôi sẽ đưa ngài 60 lọ vào cuối tháng sau, có ổn không?”
“…”
“Nếu ổn thì cuối tháng sẽ là ngày giao hàng nhé?”
Cô bé có ánh mắt như đã chết.
Chủ nhân của Ma tháp có đôi mắt vô hồn, ánh mắt như không còn gì trên đời, và Valletta cũng vậy.
“Còn nữa, tôi không thể cứ mãi mang ơn ngài và ở lại đây được, vì vậy sau bữa tiệc này, tôi muốn mở cửa hàng…”
Nghe giọng cô kể lại kế hoạch cho thấy cô đã suy nghĩ nhiều như thế nào khi ở một mình, Carlon Delphine không nói nên lời và phải ngưng lại một lúc.
“Valletta.”
“Vâng.”
Lần này, Carlon Delphine không hề giấu vẻ mặt của mình.
Với vẻ mặt lộ rõ vẻ miễn cưỡng và bất lực, ông đưa tay vuốt trán.
Ông thở dài một tiếng rồi từ từ mở miệng.
“Ta không yêu cầu mấy thứ đó.”
“…Như đã nói từ trước, tôi không thể cung cấp 100…”
“Không, ta nghĩ cách tiếp cận của ta có hơi sai rồi. Cứ tưởng sớm muộn gì con cũng hiểu ra, nhưng hóa ra ta đã sai.”
Carlon Delphine vừa nói vừa chầm chậm đưa tay chạm vào môi.
Thấy ông dùng lòng bàn tay quét môi như thể cố che đi đôi môi của mình, Valletta nhìn ông với ánh mắt dò hỏi.
“Một chút… Nếu chúng ta sửa lại mối quan hệ này một chút thì sao?”
“Sửa lại? Nhưng khế ước đã viết xong…”
“Không, ý ta không phải vậy. Trước tiên thì, cho ta xin lỗi. Còn chuyện về 100 lọ ma dược cao cấp chỉ là giận dỗi vô cớ như trẻ con mà thôi.”
“Giận dỗi vô cớ?”
Ngay sau khi Carlon Delphine nói ra, Valletta có biểu cảm nghi ngờ rất rõ ràng.
Ông vừa nói gì với một cô bé đã bị mất lòng tin sâu sắc vậy? Carlon Delphine hiếm khi hối hận về những quyết định của mình.
“Đúng vậy. Ta chỉ muốn giúp đỡ, chứ không muốn được trả phí cho những việc này.”
Ông trả lời bằng kính ngữ với giọng bực bội.
“À…”
Valletta gật đầu với biểu cảm ’hiểu một chút’.
Carlon Delphine mỉm cười nhẹ nhõm trước vẻ mặt thấu hiểu của cô. Nhưng ông không thể không ngạc nhiên về những lời cô nói sau đó.
“Vậy ra đây là thương hại.”
“…Gì cơ?”
“A, tôi xin lỗi nếu tôi có xúc phạm ngài. Nhiều người không thích từ này. Nó không có ý gì xấu đâu. Dù sao thì tôi cũng hiểu những gì ngài Công tước muốn nói.”
Môi Valletta nở một nụ cười sảng khoái. Carlon Delphine hiếm khi cảm thấy không nói nên lời.
“Tôi xin lỗi. Như ngài thấy đấy, tôi không thích những thiện ý vô giá. Nhưng trái tim tôi biết rõ. Đó là lý do tại sao…”
Valletta dường như có nhiều điều muốn nói khi cô ấy lại mở miệng.
“Nếu ngài thấy được, xin hãy chấp nhận những thứ này như lòng biết ơn của tôi.”
Đột nhiên, Carlon Delphine lấy tay che mắt mình. Nỗi khổ tâm của ông không thể diễn tả thành lời.
Ông không nói nên lời khi thấy cô cố thuyết phục mình rằng cô đã hiểu. Cô đang cố gắng tỏ ra người lớn, nhưng trong mắt ông, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Trước mặt người khác giống như một con khỉ trong rạp xiếc, điều chế những lọ ma dược với đôi mắt chết chóc.
Có lẽ không điều gì có thể chạm tới trái tim của đứa trẻ này. Những suy nghĩ như vậy đột nhiên lướt qua tâm trí ông.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng lòng tốt của mình sẽ bị từ chối như thế này. Ngay từ đầu, Carlon Delphine chưa bao giờ nghĩ rằng lòng tốt của mình sẽ bị từ chối.
Đây dường như không phải chuyện để lo lắng thái quá.
“Không phải thương hại…”
Carlon Delphine lại mở miệng với vẻ mặt chán nản, sau đó lại thôi.
Nếu ông nói không, cô sẽ giả vờ như đã bị thuyết phục và nở một nụ cười giả tạo. Cô sẽ giả vờ rằng mình đã hiểu.
Còn cách nào khác mà không gây áp lực lên cô bé này không?
Carlon Delphine từ từ chớp mắt. Dưới mí mắt của ông, hình dáng của cô bé ông đã gặp năm xưa vẫn còn rất rõ nét.
***
Lần đầu Carlon Delphine gặp Valletta là khoảng mười ba năm trước. Cô lúc đó bảy tuổi, còn ông vừa mới thừa kế tước vị Công tước ở độ tuổi hai mươi sáu.
Carlon Delphine lần đầu tiên nhìn thấy thuật giả kim của cô bé là ở trong Hoàng cung.
Trước mặt những người lớn bị bôi đen, cô bé viết ra một công thức giả kim thuật với đôi mắt chết chóc và đôi tay nhỏ bé của mình, rồi kích hoạt thuật giả kim.
“Valletta, tiếp theo là ma dược chữa bệnh.”
“Vâng, thưa cha.”
Giọng nói đáp lại giọng nói thân thiện của Bá tước Delight còn lạnh hơn và khô hơn cả sa mạc khô cằn. Trong mắt cô không còn chút sức sống.
“Thưa bệ hạ. Ngài còn muốn chiêm ngưỡng lọ ma dược nào khác không?”
“Nếu được thì, ta nghe nói có loại ma dược có thể khiến cơ thể không cảm thấy mệt mỏi.”
Hoàng đế và các quý tộc đều coi cô bé như một con thú trong rạp xiếc. Và ánh mắt của mọi người ánh lên sự tham lam khi họ nhìn vào cô. Bản thân cô chính là tiền.
Cô ấy sẽ tiếp tục tạo ra tiền, có thể nắm giữ mạng sống của một người trong tay, và thậm chí có thể hoãn lại cái chết.
Khoảnh khắc Bá tước Delight lơ là cảnh giác, sẽ có nhiều hơn một bàn tay vươn tới nắm lấy cô bé.
Những lọ ma dược do cô bé làm ra thật tuyệt vời. Ngay cả từ xa, ông cũng có thể thấy được rằng độ tinh khiết rất cao.
Ở độ tuổi đó cô đã có thể điều chế ra những loại ma dược mà dù người khác có làm việc chăm chỉ cũng không thể làm được.
Công thức giả kim viết ra không bị gián đoạn, và phải vẽ vòng tròn tạo ra sigil mà không sai sót.
Mặc dù rất nhiều người đang theo dõi cô, nhưng cô bé vẫn không mắc một lỗi nào.
Mỗi khi cô mất nhiều thời gian hơn, Bá tước Delight sẽ gõ nhẹ gót chân một vài lần, và cô bé sẽ rùng mình và run rẩy, tăng tốc giai đoạn vẽ của cô.
…Ông thấy thật đáng thương.
“Con không thể vẽ vòng tròn nhanh hơn và đã chậm hơn một nhịp.”
“Con xin lỗi, thưa cha.”
Trong lòng Công tước Delphine có gì đó thôi thúc và đã đuổi theo Valletta và Bá tước Delight, vì họ đã nói mình sẽ nghỉ ngơi sau buổi biểu diễn. Ông tự hỏi liệu mình có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô bé đáng thương này hay không, và ông đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Thật thảm hại.”
“…Con xin lỗi, thưa cha.”
Trước mặt Bá tước Delight đang tặc lưỡi và phê bình, cô bé chỉ trả lời bằng một giọng vô cảm và cúi xuống.
Không rõ cô có thực sự xin lỗi hay không.
“Con cũng không muốn ta mất mặt trước Bệ hạ, đúng không? Nếu còn mắc lỗi thêm lần nữa…”
“Con sẽ cố hết sức.”
Như một cái máy, cô bé chỉ biết xin lỗi và vâng lời.
Theo một cách nào đó, có vẻ như cô không muốn làm quá chuyện lên, chỉ muốn quỳ xuống và nhanh chóng thoát khỏi tình huống này.
Và Bá tước Delight có vẻ không hài lòng vì điều này.
“Từ hôm nay, nhịn đói hai ngày và vẽ lại trăm lần công thức giả kim trước đó con đã mắc lỗi.”
“…Vâng ạ.”
“Mau quay về phòng, quỳ xuống và ngẫm lại về lỗi lầm của mình đi. Ta đi gặp Bệ hạ một lát.”
“Vâng thưa cha.”
Cô bé ngoan ngoãn trả lời và cúi đầu.
Cô bé thở dài khi Bá tước Delight quay lại sảnh tiệc.
“Con người giống gấu trúc đó.”
Ngay khi giọng nói càu nhàu ấy đập vào tai ông, Carlon Delphine đang lẩn trốn buộc phải ra khỏi góc trong sự ngạc nhiên.
“…Bé con, xin chào.”
Carlon Delphine lúng túng chào cô.
“Ngài là ai?”
“Ta xin lỗi, ta làm nhóc sợ sao?”
“Một chút. Ngài đã nghe thấy hết rồi à?”
Cô bé giật mình hỏi.
Khi Carlon Delphine ngồi xổm trước mặt cô bé và ngang tầm mắt cô, cô hơi cúi đầu xuống.
“Ta nghe thấy một cô bé đang gọi gấu trúc. Nhưng không may là không có con gấu trúc nào gần đây cả.”
“Chuyện này… Xin đừng nói với cha tôi.”
Cô bé do dự một lúc rồi mới thận trọng nói ra.
“Ta hứa.”
Carlon Delphine trấn an đứa trẻ bằng cách gật đầu lia lịa.
Cô bé có đôi mắt vô hồn, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt của cô như đã có một chút sức sống.